Hắn ta nuốt nước bọt, đứng dậy ra lệnh: “Lập tức khởi hành hồi thành!”
Phong yêu hỏi: “Chúng ta không tiếp tục điều tra nữa ư?”
Yêu tộc tướng quân sợ hãi liếc về khe vực sâu, hạ giọng: “Chuyện này chỉ e liên can sâu xa, chúng ta mà nấn ná nơi đây, e rằng khó giữ được tính mạng, vẫn nên mau chóng hồi thành, bẩm báo đại vương.”
Mệnh lệnh được truyền xuống từng tầng, đội ngũ lập tức quay đầu, rút về hướng ngược lại khe nứt.
Chỉ còn nửa bệ tế mang dấu vết lửa thiêu vẫn sừng sững nơi cửa vực sâu. Gió dữ cuồng loạn trên bình nguyên hoang vu rít gào lướt qua, yêu quái trên tầng mây cao đều tránh xa khe nứt ——
Bóng tối chết lặng suốt mấy ngàn năm, trong khe nứt khẽ nhấp nhô.
Tựa như hơi thở của một sinh vật sống.
Lý Tùng La ngồi trên một loài thực vật hình cầu tròn, đỏ tươi, không rõ tên. Ngọn lửa bị ta tùy tay treo lên đoạn dây leo vàng óng uốn lượn như mãng xà vàng trên đỉnh đầu.
Đoạn dây leo treo lửa kia bị nướng đến kêu lép bép, nhưng lại rất chịu nhiệt, không hề cháy xém, cũng chẳng tỏa ra mùi lạ gì khác.
Tạ Phù Cừ chậm rãi đứng bên cạnh Lý Tùng La, như thể một nhân vật trong trò chơi được bật chế độ “tự động theo sau”. Nàng nghiêng đầu, nửa người dựa vào hắn.
Thực sự là nàng đã đi đến mỏi rã cả chân.
Mảnh phế tích này còn rộng lớn hơn cả cung điện, Lý Tùng La đi đến suýt tắt thở, vậy mà khi giơ lửa soi bốn phía, khắp nơi vẫn là những loài thực vật mọc um tùm, màu sắc rực rỡ.
Thỉnh thoảng, khi gặp chỗ cây cối không quá rậm rạp, Lý Tùng La vén dây leo sang bên, còn có thể thấy vài mái ngói xám trắng và cột gãy, nhưng chúng cũng đã vỡ vụn tứ tung, chẳng còn giá trị gì để nhận ra hình dạng ban đầu.
Người Tạ Phù Cừ lạnh lẽo, Lý Tùng La dựa một lúc thì cảm thấy rét, bèn đẩy hắn ra.
Đẩy Tạ Phù Cừ ra xong, quanh mình lại chẳng tìm được đoạn dây leo nào có thể tựa, nàng đành chống tay lên bề mặt thô ráp của “quả cầu đỏ”, ngửa đầu thở dài nhìn lên trời.
Trời cũng đen kịt, bốn bề lại yên ắng đến lạ. Lý Tùng La phải xem bảng đếm ngược số ngày sống sót của mình mới biết đã trôi qua bao nhiêu ngày.
Nếu cứ ở mãi chốn này, e là tinh thần nàng sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề.
Lý Tùng La ngẩn người ngắm trời một lúc, lại đưa chân đá đá Tạ Phù Cừ đang đứng bên: “Chẳng trách ngươi trông ngốc thế, ngươi chết bao lâu rồi? Mấy tiểu tiên kia nói ngươi còn sống là chuyện từ ba ngàn năm trước — vậy chẳng phải ngươi đã ở đây một mình ba ngàn năm rồi sao?”
“Haizz, cũng không trách ngươi được. Dù là ai, kể cả Hải Miên Bảo Bảo mà ở chỗ này suốt ba ngàn năm, cũng sẽ phát điên thôi.”
“Giờ chúng ta đi đến đâu rồi? Gần tới lối ra chưa? Ta buồn chết đi được, đi bộ cũng mỏi rã rời. Giá mà có xe lăn thì tốt biết mấy.”
Trước kia, Lý Tùng La nằm mơ cũng muốn được tự mình bước đi, chưa từng nghĩ có ngày lại thấy nhớ cái xe lăn.
Nghĩ kỹ lại, xe lăn thì có gì không tốt? Xe lăn điện, hễ thấy ai chướng mắt là nàng lao tới tông cho một cái!
Nghĩ tới đó, Lý Tùng La bật cười khẽ.
Lại nghiêng người về phía Tạ Phù Cừ, kéo tay áo hắn qua, tựa mặt vào cánh tay. Dù có lớp vải ngăn cách, gương mặt nàng vẫn cảm nhận rõ hơi lạnh toát ra từ nơi ấy.
Lý Tùng La khẽ đung đưa đôi chân, mệt mỏi rồi cũng chẳng còn chê hắn lạnh, miệng lẩm bẩm như trò chuyện một mình: “Kiếp trước, ngươi chết thế nào vậy?”
“Cùng đại ma đầu đồng quy vu tận sao? Yếu quá nha. Ta thấy trong truyện tranh, nhân vật chính đánh xong BOSS đều có thể sống sót trở về, vợ đẹp con ngoan, bếp ấm chăn êm cả mà — ngươi có người mình thích không?”
“Sao ngươi lại tới thế giới này? Đã ở đây bao lâu rồi?”
“Bất quá, ngươi dù gì cũng là kẻ cứu thế, người trong cõi này thật chẳng biết trọng nghĩa. Sao lại để tàn hồn ngươi trơ trọi ở đây suốt ba ngàn năm? Dù gì cũng nên vớt ngươi ra, dựng cho ngươi một ngôi thần miếu, thắp hương khói cung phụng… khoan, chẳng lẽ ta là người sống đầu tiên dâng hương cho ngươi sau ngần ấy năm ngươi chết sao?”
“Kiếp trước của ngươi thật thảm a.”
…
Ba ngàn năm dài đến đâu?
Lý Tùng La chẳng hình dung nổi. Ngay cả sinh nhật mười tám của nàng còn chưa đến, thế mà mười bảy năm thôi đã thấy dài dằng dặc, khó chịu vô cùng — chẳng ngờ tàn hồn của hắn lại bị giam nơi này suốt ba ngàn năm.
Mỏi mệt, buồn ngủ ập đến cùng lúc, Lý Tùng La dần thiếp đi.
Nửa thân trên tựa vào tay Tạ Phù Cừ nghiêng hẳn ra ngoài, mềm mại, êm ái tựa như một vũng mèo cuộn mình. Tạ Phù Cừ như đã đoán trước, khẽ cong tay đỡ lấy vai, giữ cho nàng nghiêng vào ngực hắn.
(Mỗi ngày chia sẻ 3 lần, sẽ được 30 pha lê miễn phí đó ạ, mọi người nhớ chia sẻ để đọc truyện nha :3 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ)
You cannot copy content of this page
Bình luận