Danh sách chương

Chỉ có các loại pháp khí linh tinh lộn xộn là vẫn còn nguyên vẹn, có thể sử dụng.

Lý Tùng La lục tìm trong đống pháp khí, cuối cùng cũng tìm được một chiếc nhẫn có chức năng chứa đồ, nàng vội nhét hết đồ đạc của mình vào trong đó.

Tất nhiên, không thể nhét hết.

Trang sức mà Lý Tùng La để trong ba lô quá nhiều, chiếc nhẫn chứa đồ hoàn toàn không đựng nổi. Nàng đành tiếc nuối chỉ huy Tạ Phù Cừ đào một hố lớn dưới đáy biển, sau đó đem hết những châu báu ấy chôn xuống.

Lý Tùng La học cách dùng linh lực để làm dấu trong vùng biển này, chờ sau này nếu có duyên thích hợp, nàng sẽ quay lại lấy số báu vật mình từng chôn.

Tiếp theo chính là tìm đám yêu trong đoàn buôn, quá trình này lại vô cùng thuận lợi; đêm qua, linh lực rò rỉ của Lý Tùng La giống như một quả bom, làm nổ tung cả mảng băng trôi, nhưng rất nhanh chỗ ấy đã được oán khí của Tạ Phù Cừ tiếp nhận và xoa dịu.

Tạ Phù Cừ vốn không để tâm đến sinh mạng của bất cứ sinh vật nào ngoài 【ta】, chỉ là Lý Tùng La đã nhiều lần nhấn mạnh rằng nuôi mèo thì phải có trách nhiệm đến cùng; để bảo vệ tính mạng con mèo nhỏ yếu ớt kia, hắn tiện thể giải quyết luôn nguy hiểm từ những yêu khác.

Vậy nên tối hôm đó không có ai thương vong, chỉ là tất cả đều rơi xuống biển, bị ướt sũng mà thôi.

Sau khi mọi người tụ tập lại, cũng chẳng ai nghi ngờ vụ nổ băng có liên quan đến Lý Tùng La.

Dù sao nàng cũng đứng trên tảng băng ấy, chẳng có lý do gì tự nổ tung nó cả.

Tên yêu cầm đầu cưỡi lạc đà, sắc mặt trầm trọng:
 “Quả nhiên vùng biển này thần bí khó lường, tối qua nhất định là gặp phải một đại yêu đi ngang qua.”

Lâm Quý Hạ không nói gì, đứng trên mặt nước. Bên cạnh, Nguyễn Ô Tước ngồi trên lưng lạc đà, cúi xuống dùng tấm vải thô sạch sẽ giúp nàng lau tóc.

Yêu cầm đầu nói tiếp:
 “May mà mọi người đều không bị thương, xem ra vị đại yêu tối qua chỉ là tình cờ đi ngang, cũng không có ý muốn hại chúng ta.”

“Không ngờ trong yêu giới còn có yêu quái mạnh mẽ đến vậy, chỉ cần đi ngang qua cũng có thể tạo nên phong ba.”

Nói đến cuối, trong mắt hắn ta hiện rõ vẻ cảm khái.

Chỉ tiếc không ai cùng hắn ta cảm thán, các thành viên đoàn buôn đang bận thay quần áo, vắt khô vải vóc bị ướt, lau tóc, trấn an lạc đà.

Vị đại yêu xui xẻo ngã xuống nước cùng họ lúc này lại đang cầm lược chải lông cho yêu thú của nàng ta.

Bị biến cố làm hoảng sợ, phần lớn yêu trong đoàn buôn để lộ ra một chút nguyên hình, hoặc là tai, hoặc là sừng.

Nhưng vị đại yêu đến từ thành Bạt Thiệt Địa Ngục kia lại vẫn có thể duy trì dáng vẻ thiếu nữ nhân tộc không chút sơ hở, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Trong lòng bọn họ không khỏi dâng lên vài phần kính phục đối với cường giả, yêu cầm đầu cũng chẳng hoài nghi thân phận yêu tộc của đối phương nữa, chỉ xoay người đi sắp xếp công việc tiếp theo của đoàn buôn.

“A hắt xì!”

Lý Tùng La hắt xì một cái, suýt nữa thì đập đầu vào lông của Nguyệt Sơn.

Nguyệt Sơn quay đầu nhìn nàng, nàng dụi mũi, nghèn nghẹn nói:
 “Chắc là lông mèo bay vào mũi rồi —— A hắt xì!”

Nàng lại hắt xì thêm một cái, hít hít mũi, cảm giác nước mũi đang chảy ra.

Nguyệt Sơn meo meo kêu loạn lên, Tạ Phù Cừ ngồi bên cạnh nghe thấy, liền đứng dậy, dẫm lên từng gợn sóng đi đến bên Lý Tùng La.

Hắn cúi người sát lại gần Lý Tùng La, ngửi ngửi.

Tạ Phù Cừ đến quá gần, hơi thở băng lạnh phả qua hàng mi của Lý Tùng La. Nàng hơi không quen, khép mắt lại chớp chớp, bên tai rơi xuống giọng nói bình thản của Tạ Phù Cừ: “Ngươi bị cảm rồi, Lý Tùng La.”

Nghe vậy, Lý Tùng La đưa tay sờ trán mình. Đáng tiếc lòng bàn tay với trán nóng như nhau, căn bản không phân biệt được có sốt hay không.

Nàng lấy khăn tay lau mũi, nghèn nghẹn nói: “Có lẽ do gió thổi thôi.”

Chuyện này vốn cũng nằm trong dự liệu của Lý Tùng La.

Hệ thống hiện tại vẫn đang ngủ, nàng thậm chí ngay cả giao diện cá nhân và thời gian đếm ngược sinh mệnh cũng không thấy được, đồng nghĩa với việc khả năng tối ưu thân thể mà hệ thống thực hiện, phần lớn đã bị giảm bớt.

Nhưng mức độ giảm sút còn thấp hơn tưởng tượng của Lý Tùng La, bởi vì hiện giờ tóc nàng vẫn còn nhiều, đi lại nhảy nhót vẫn bình thường, cũng không bị dị ứng với mấy đồ dùng hàng ngày.

Chỉ là bị cảm thôi.

Loại bệnh yếu ớt cỡ này, đối với Lý Tùng La mà nói, thậm chí có thể gọi là khỏe mạnh.

Vì vậy nàng chẳng mấy bận tâm, nói: “Ta đi hỏi Quý Hạ xem có thuốc trị cảm không.”

Lý Tùng La gấp chiếc khăn tay đã bẩn lại, nhét vào túi đeo chéo, Tạ Phù Cừ đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng.

 

Hết

Chương 141:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page