Trong cơn choáng váng, trong lòng Lý Tùng La thoáng dấy lên một nhận thức kỳ lạ: Ta chính là Tạ Phù Cừ.
Đây là sâu trong Ma vực, cung điện của Ma Tôn.
Còn về phần Thôn Nhật Ma Tôn —— dĩ nhiên đã bị hắn giết chết rồi.
Vị kiếm tiên cứu thế vô sở bất năng, lời nói ắt thành hiện thực, đã hứa sẽ hoàn thành cốt truyện chính trước khi ma khí xâm thực hết bản thân, thì nhất định sẽ làm được.
Bên tai vang lên tiếng hệ thống phát pháo hoa ăn mừng cùng kết toán tiến độ cốt truyện chính.
Nhưng hiện thực lại là linh khóa trói buộc, hàng loạt pháp khí nhân cơ hội xuyên thủng thân thể Tạ Phù Cừ.
Hắn bị đâm thành như con nhím, tầng tầng lớp lớp linh khóa lần lượt xuyên qua xương quai xanh và cửa ngõ thức hải. Thế nhưng, dù bị trói chặt đến vậy —— thanh niên vẫn bất ngờ gắng sức vùng dậy, cứng rắn đứng thẳng lên một lần nữa.
Những sợi linh khóa căng đến phát ra tiếng “xè xè”, tựa hồ sắp không chịu nổi sức ép.
Tạ Phù Cừ vừa mới kết thúc trận quyết chiến cùng Thôn Nhật Ma Tôn, vừa bước ra đã bị linh khóa khóa chặt tử huyệt, còn chưa kịp ngẩng đầu xem kẻ nào dám đánh lén, thì đã bị vô số pháp khí đâm thủng toàn thân!
Pháp khí xuyên qua người hắn nhiều đến nỗi trông hắn chẳng khác nào một giá treo vũ khí.
Nhưng không thấy đau.
Bởi vì hắn đã bệnh rồi, không biết từ khi nào, Tạ Phù Cừ chợt nhận ra mình đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Hắn nắm lấy sợi linh khóa quấn chặt trong lòng bàn tay, muốn kéo chúng ra khỏi thân thể.
Những sợi vốn đã siết chặt trong máu thịt của hắn, thế mà bị hắn cứng rắn lôi đi, nghiến qua xương cốt, từng tấc từng tấc bị xé rời.
Vì chẳng còn cảm giác đau đớn, nên lúc Tạ Phù Cừ rút linh khóa cũng không hề do dự.
Hắn thậm chí còn có thừa tâm trí để phân biệt khí tức từ những pháp khí xuyên qua thân thể mình.
Có của yêu tộc, chuyện này không lạ.
Có của tiên tộc, quả nhiên tiên tộc chẳng có thứ gì tốt đẹp.
Lại còn lẫn vài pháp khí khí tức mỏng manh của nhân tộc, quả nhiên trong loài người cũng có kẻ tốt, kẻ xấu.
…
Đột nhiên, Tạ Phù Cừ dừng tay lại.
Hắn chậm rãi cúi đầu —— đôi mắt từ lâu đã bị vô số pháp khí đâm nát, nhưng bằng linh thức hắn vẫn có thể chính xác cảm nhận được vài thứ.
Ví dụ, hắn rõ ràng cảm nhận được một thanh dao găm bằng đồng xanh xuyên thấu lồng ngực mình, mũi dao chuẩn xác đến cực điểm, đâm xuyên tim hắn.
Thanh dao găm bằng đồng xanh này, chính là pháp khí do Tạ Phù Cừ tự tay luyện chế.
“Thanh dao găm này là ngươi tự tay rèn ra, thiên đạo nói với ta rằng nó có thể giết được thần tộc lẫn ma tộc. Ta dùng nó để tiễn ngươi, chẳng phải vừa vặn lắm sao?”
“Ngươi thấy thế nào, Kiếm Tiên cứu thế?”
Giọng nói khẽ khàng rơi vào tai, trái tim đã bị đóng đinh của Tạ Phù Cừ run lên hai cái, rồi dần dần ngừng đập.
Ý thức còn sót lại của hắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp vũ khí che lấp tầm nhìn, muốn nhìn rõ xem kẻ cầm thanh dao găm ấy là ai, nhưng ý thức cũng theo tầm nhìn càng lúc càng mờ nhòe, căn bản chẳng thể phân biệt được gương mặt đối phương.
Trong ký ức rời rạc của hắn dường như chưa từng có người này, nhưng tiềm thức lại gào lên rằng hắn biết đối phương.
Là người quen.
Thậm chí, có thể coi là số ít “bằng hữu” hiếm hoi của hắn ở thế giới này.
Nhưng… rốt cuộc là ai?
Tạ Phù Cừ thế nào cũng không nhớ nổi dung nhan ấy, ngay cả tên tuổi, ấn tượng cũng dần dần mơ hồ, chỉ còn cảm giác thanh dao găm đồng xanh bị rút ra, để lại khoảng trống lạnh lẽo nơi trái tim hắn.
Quả tim bị dao găm đồng xanh xuyên qua nhanh chóng héo rũ, mục rữa. Ma khí tìm được mảnh đất thối nát, cuộn lấy những bào tử phiêu tán trong không khí mà bám rễ trên xương sườn của Tạ Phù Cừ, rồi nảy mầm.
Toàn thân hắn lập tức bị ma khí nồng nặc mùi máu tanh nuốt chửng.
Không biết đã qua bao lâu.
Tạ Phù Cừ giống như một tiêu bản bị hàng loạt pháp khí đóng đinh, rõ ràng vẫn còn chút ý thức sót lại, nhưng chẳng khác gì đã chết thật.
Trong sự chết lặng và bóng tối kéo dài, vô tận, vô tận ấy, xác ma tộc chất đống dần dần mục nát, phong hóa, biến mất.
Lực lượng còn sót của chúng cùng ma khí trong Ma vực hòa làm một, nuôi dưỡng ra vô số thực vật vô thức, hình dạng hỗn loạn, mặc sức sinh sôi, từng tầng từng lớp phủ kín cả Ma vực lẫn cung điện.
Thời gian dài dằng dặc cũng khiến những pháp khí xuyên qua thân thể Tạ Phù Cừ bị ăn mòn thành bụi, chỉ còn lại thân thể không tim nhưng vì nhục thân từng thành thánh mà mạnh mẽ đến mức không thể bị xâm hại, vẫn gầy gò mà đứng sừng sững nơi đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận