Trăng lên cao, ánh sáng bàng bạc trải khắp băng trôi. Ngoại trừ mấy yêu tộc canh gác, những kẻ khác đều đã quấn chăn ngủ say.
Ngay cả Nguyệt Sơn cũng ngáy khò khò, ria mép thỉnh thoảng rung lên trong mộng.
Lý Tùng La và Tạ Phù Cừ ngồi cạnh mép băng, hắn vẫn kiên nhẫn giữ cần câu, còn nàng thì ngẩn ngơ ngắm trăng.
Lắng nghe hồi lâu tiếng gió biển thổi vù vù, Lý Tùng La đưa ngón trỏ chạm nhẹ vào ấn đường mình.
—— Thức hải của con người, chính là ở đây.
Lý Tùng La trước kia chưa từng để ý trong cơ thể mình còn có một nơi gọi là thức hải.
Quá trình nàng nhận được sức mạnh quá mức thuận lợi, thuận lợi đến nỗi gần như chẳng có quá trình —— thành ra nàng căn bản không biết tu sĩ đúng ra nên là thế nào.
Nàng điều khiển linh lực chảy vào thức hải, ban đầu vì không khống chế được liều lượng, quá nhiều linh lực ập vào khiến đầu óc choáng váng.
Nhưng rất nhanh, Lý Tùng La đã học được cách thả chậm, dịu dàng như đang đối xử với một người tuyết giữa mùa hè.
Tầm nhìn đen đặc khi mở linh lực dần dần phai nhạt, một cơn hoa mắt nhẹ thoáng qua, khi mở mắt lần nữa, nàng phát hiện mình đang đứng giữa một vùng hoang mạc trắng xóa.
Đúng theo nghĩa đen của hoang mạc —— mặt đất không có nổi một cọng cỏ.
Nàng nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn trời rồi lại nhìn đất, theo trực giác đoán rằng đây hẳn chính là thức hải của mình. Đại khái cũng giống như “tinh thần thế giới” trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp. Nhưng tại sao lại là hoang mạc?
“Ta từ nhỏ đã mê đọc sách, kiến thức uyên bác, thi cử không nói lần nào cũng trọn điểm thì thành tích tổng hợp cũng tuyệt đối là A+. Hơn nữa, trò rắn săn mồi của ta còn từng giữ kỷ lục thế giới suốt ba năm —— thế thì thế giới tinh thần của ta, sao nghĩ đi nghĩ lại cũng phải phong phú muôn màu chứ, sao lại là hoang mạc?”
Lý Tùng La nghĩ mãi không thông:
“Chẳng lẽ bởi vì khát vọng lớn nhất trong lòng ta là làm hoàng đế của toàn thế giới, nên thế giới tinh thần mới biểu hiện thành ẩn dụ như thế này?”
Nàng vừa lẩm bẩm vừa điều khiển linh lực thăm dò khắp thức hải.
Không gian thức hải rộng đến mức đáng sợ, linh lực tỏa ra hồi lâu mà vẫn chưa thể bao phủ hết.
Vùng đất quá đỗi mênh mông ấy dường như không hề có điểm cuối, nơi nơi đều là cảnh hoang vu chết lặng.
Cuối cùng, Lý Tùng La cũng tìm được một đoàn linh quang cắm rễ trong vùng hoang mạc chết chóc.
Từ trong linh quang ấy, mơ hồ vang ra tiếng máy móc của hệ thống, như đang tiến hành một loại tính toán vô cùng tinh vi, Lý Tùng La vươn tay ra, một phát chộp lấy.
Nắm được rồi lại chẳng có cảm giác thực, nàng thử kéo bật nó lên, thì bên tai lập tức vang lên tiếng “xè xè” hỗn loạn vỡ vụn.
Đồng thời, trong cơ thể nàng bùng phát cơn đau dữ dội.
Cơn đau chẳng có điểm khởi đầu rõ ràng, như thể toàn bộ ngũ tạng lục phủ đã nhẫn nhịn lâu nay đồng loạt khởi nghĩa từ trái tim nhói buốt đến dạ dày quặn lại như bị vắt khô, khiến Lý Tùng La toát mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch tỉnh dậy, cả người nghiêng đi, ngã thẳng xuống biển.
Linh lực mất khống chế trong nháy mắt đã xé toạc cả tảng băng, lấp lóe linh quang yếu ớt trong màn đêm.
Tất cả mọi người trên băng đều rơi xuống nước, ngoại trừ lũ lạc đà trời sinh có thể đi trên nước vẫn nổi lềnh bềnh, ngay cả Nguyệt Sơn cũng rơi xuống qua kẽ nứt, sặc mấy ngụm nước, hắt hơi liên hồi.
Âm thanh hỗn loạn của hệ thống chiếm trọn màng tai, ngoài tiếng báo lỗi xì xèo, nàng chẳng nghe thấy gì, cũng không ý thức được bản thân đã rơi xuống biển.
Nàng vùng vẫy loạn xạ, đau đến mức cuộn chặt người lại, mỗi lần hít thở đều tựa như có lưỡi dao sắc cứa rách khí quản và cổ họng.
Biển nước bị oán khí đen kịt đẩy lùi ra, giữa lòng biển lộ ra một khoảng “đảo” vô hình, như tấm chăn bọc kín, ôm chặt lấy Lý Tùng La, áp sát theo từng nhịp tim dữ dội run rẩy của nàng.
Có bàn tay chen vào trong lòng bàn tay nàng, gỡ những ngón tay đang cắm sâu vào da thịt, lạnh lẽo áp vào vết lõm đỏ hằn. Hơi thở băng giá phả qua vết thương rướm máu hình bán nguyệt.
Như một cái ôm, chỉ là người ôm nàng lại có quá nhiều cánh tay, hình dạng hỗn loạn, đảo lộn.
Nhưng Lý Tùng La chẳng còn tâm trí để bận tâm, nàng chỉ biết siết chặt lấy luồng oán khí lạnh buốt kia, trong cơn đau dữ dội đến mức đầu óc trống rỗng.
Chỉ mong nhanh chóng chết đi.
Lại vừa khẩn thiết cầu xin được sống tiếp.
Ngay khi nàng sắp vì không chịu nổi cơn đau mà cắn đứt lưỡi, Tạ Phù Cừ đã kịp thời cạy miệng nàng ra.
Máu ngọt tanh từ vết rách nơi đầu lưỡi chảy xuống, Tạ Phù Cừ cúi sát, đầu lưỡi lạnh lẽo liếm qua vết thương ấy.
Lý Tùng La chẳng phản ứng gì, vẫn vô thức run rẩy, nhịp tim càng lúc càng gấp gáp, da thịt đỏ bừng như sắp bốc cháy.
You cannot copy content of this page
Bình luận