Tạ Phù Cừ khẽ “ồ” một tiếng, bóng tối dưới chân hắn bèn lan rộng ra xa, đi tìm đàn cá vừa bị kinh động bỏ chạy.
Lý Tùng La đã nói chưa tới bữa —— nghĩa là đến bữa nàng sẽ muốn ăn cá.
Tạ Phù Cừ hiểu theo cách đó.
Đến chiều tối, đoàn thương nhân tìm được một tảng băng lớn làm chỗ nghỉ tạm.
Đi trên mặt biển, tuy Lý Tùng La học rất nhanh và cảm thấy đơn giản, nhưng thực tế lại chẳng phải chuyện dễ dàng.
Phần lớn yêu trong đoàn thương nhân đều làm không nổi, phải dựa vào loài lạc đà yêu thú trời sinh có khả năng lội nước mới có thể vượt biển.
Ngay cả tiên tộc tu vi còn yếu như Nguyễn Ô Tước cũng chẳng thể đi trên mặt biển.
Thế nên bọn họ cần dừng chân trên các tảng băng trôi để nghỉ ngơi.
Yêu dẫn đầu mở bản đồ ra, dặn dò:
“Ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi khu vực băng trôi, chính thức tiến vào vùng biển ngoài rìa Cực Nam chi vực.”
“Mọi người nhớ kỹ, tuyệt đối không được chủ động tấn công sinh vật trên biển.”
“Cực Nam chi vực nằm dưới sự cai quản của Trọng Ký Yêu Quân. Vị Yêu Quân ấy yêu chuộng hòa bình, chán ghét chém giết. Ai dám tự tiện động thủ trong lãnh địa của hắn sẽ bị trục xuất, và vĩnh viễn không được phép bước vào Cực Nam chi vực nữa.”
Những yêu khác nghe xong đều nghiêm túc gật đầu.
Lý Tùng La chen giữa đám yêu, cũng nghiêng tai nghe. Cách đó không xa, Nguyệt Sơn đang nằm bò bên mép băng, ra sức vươn móng vuốt muốn mò gì đó dưới biển.
Tạ Phù Cừ thì ngồi bó gối bên cạnh Nguyệt Sơn, cằm tựa lên đầu gối, trông như đang thất thần ngẩn người.
Hắn đang tính toán giờ ăn —— hiện còn khoảng nửa canh giờ nữa mới đến lúc Lý Tùng La thường hay ăn cơm.
Yêu dẫn đầu vung tay, tỏ ý đã nói xong, mọi người lập tức dựng trại tại chỗ, dùng linh thạch hệ hỏa nhóm lên đống lửa, treo nồi lên bếp dã chiến.
Lý Tùng La từng ăn cơm cùng đoàn thương nhân, còn nhớ rõ bọn họ dùng một cái nồi sắt rất lớn —— nhưng lần này lại đổi thành nồi nhỏ hơn treo lủng lẳng.
Yêu nam tuấn mỹ phụ trách nấu ăn nhìn cái nồi mới, thở dài một tiếng.
Đồng bạn hỏi: “Ngươi làm sao thế?”
Yêu nam tuấn mỹ: “Ta đang nghĩ cái nồi này nhỏ quá, chắc phải nấu mấy lần mới đủ cho mọi người ăn, haizz.”
Đồng bạn vỗ vai an ủi: “Chuyện này chẳng còn cách nào khác. Ai bảo chúng ta xui xẻo, bị yêu không rõ lai lịch cướp mất cái nồi lớn trên băng nguyên chứ.”
Lý Tùng La đứng gần nghe lọt đoạn đối thoại ấy: “……”
Nàng quay đầu nhìn cái nồi sắt to tướng mà mình tiện tay nhét vào ô ba lô, bên cạnh còn hiện rõ dòng chú thích: Cái nồi đủ để nấu yến tiệc Mãn Hán Toàn Tịch.
Lý Tùng La giả vờ như không có chuyện gì, lững thững đi đến bên Tạ Phù Cừ, cũng ngồi bó gối xuống.
Nàng khẽ huých khuỷu tay vào hắn, thấp giọng hỏi:
“Có phải ngươi cướp cái nồi của thương đoàn không đó?”
Tạ Phù Cừ: “Không cướp đâu, Lý Tùng La. Ta hái rau xong trên đường gặp được, thấy dùng được, nên mang về thôi, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La: “…… Lần sau trước khi lấy thì nhớ chào một tiếng với người ta.”
Tạ Phù Cừ: “Được rồi, Lý Tùng La. Ta nhớ rồi, Lý Tùng La.”
Dù hắn trả lời ngoan ngoãn, thái độ nghe rất ngoan hiền, nhưng Lý Tùng La vẫn bi quan, chẳng tin hắn thật sự hiểu hoặc sẽ nhớ kỹ.
Thế nên sau khi nghe xong, nàng thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hắn.
Đỉnh đầu hắn vẫn lạnh buốt. Rõ ràng hôm nay trời nắng gắt, Tạ Phù Cừ còn phơi dưới ánh mặt trời lâu như vậy, mà thân nhiệt chẳng hề ấm lên chút nào.
Nhưng sờ vào lại thấy khá dễ chịu.
Lý Tùng La thoáng ngẩn người, lòng bàn tay vô thức lần theo mái tóc của Tạ Phù Cừ trượt xuống, rồi bỗng bị những sợi tóc đen lạnh lẽo nhấn chìm.
Mái tóc của Tạ Phù Cừ như mọi khi, độ sâu khó lường, nửa cánh tay nàng gần như đã chìm hẳn vào trong.
Đột nhiên, Lý Tùng La cảm giác bàn tay mình bị nắm chặt —— là mười ngón đan xen kẽ, lạnh lẽo dán sát vào da thịt nàng, rõ ràng là hình dạng một bàn tay. Nhưng ngoài bàn tay đang cùng nàng mười ngón giao nhau kia, còn có vô số bàn tay khác, nắm lấy cổ tay, cánh tay, khuỷu tay của nàng.
Trong thoáng chốc, da đầu Lý Tùng La tê dại, nửa người trên bị kéo nghiêng về phía Tạ Phù Cừ.
Chưa kịp ngã xuống, Tạ Phù Cừ đã nâng cánh tay, đỡ lấy nàng, rồi giữ chặt khuỷu tay nàng, lôi nửa cánh tay bị tóc hắn nuốt chửng trở ra.
Những bàn tay nắm lấy cánh tay nàng lưu luyến buông ra, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua vạt áo, như nước chảy mà trực tiếp lướt qua da thịt nàng.
Gương mặt Tạ Phù Cừ vẫn không hề có bất cứ biến đổi nào, bình thản như thể hắn chưa từng làm gì, rồi đặt cánh tay nàng về lại trên đầu gối đang gập.
You cannot copy content of this page
Bình luận