Danh sách chương

Lý Tùng La: ?

Nàng hoảng hốt: Khoan đã, ngươi nghe được cả những gì ta nghĩ trong lòng à?!

【……】

【Không phải lúc nào cũng nghe được, đây là tình huống đặc biệt, bởi vì ta cần trò chuyện riêng với ngươi.】Hệ thống bỏ ngoài tai lời nàng, tiếp tục nói theo ý mình:【Ngay ngày đầu tiên ta đã nhắc nhở ngươi, chớ dễ dàng tin tưởng người khác, cảnh giác với hành vi lừa đảo tình cảm.】

【Bao gồm cả người dùng 001.】

【Hắn chỉ là tiền kiếp của ngươi, chứ không phải một con rối hoàn toàn nghe lời để mặc ngươi sai khiến.】

Lý Tùng La nhướng mày: Ý gì đây?

Câu hỏi trong lòng nàng không được trả lời, hệ thống lại một lần nữa yên lặng như chết.

Ánh mắt Lý Tùng La chậm rãi dừng trên thân ảnh Tạ Phù Cừ đang đi phía trước, rồi nhớ lại đêm qua, hắn không hiểu sao lại ngồi xổm ngay cạnh nàng, trong tay còn cầm một con dao găm bằng đồng xanh.

Nếu tối qua nàng không đột ngột tỉnh dậy, Tạ Phù Cừ sẽ làm gì?

Lý Tùng La từ trên lưng Nguyệt Sơn nhảy xuống, bổ nhào lên lưng Tạ Phù Cừ.

Nàng tự biết bản thân không tính là quá nhẹ, vậy mà Tạ Phù Cừ bị nàng nhào lên lại vững chãi như núi, không hề lay động.

Lý Tùng La ôm lấy cổ hắn: “Không muốn cưỡi mèo nữa, Tạ Phù Cừ cõng ta đi!”

Giọng nàng lúc ra lệnh chẳng hề mạnh mẽ, nhưng lại mang theo khí thế và tư thái bẩm sinh của kẻ đứng trên cao.

Từ nhỏ vị tiểu thư bệnh tật, sắp chết yểu này chưa từng bị ai trái ý. Ở hiện đại, tất cả mọi người đều phải chiều theo nàng, nếu có ai muốn nói xấu cũng chỉ dám lén lút sau lưng.

Bởi họ sợ rằng nếu đối mặt nói lời khó nghe, sẽ làm tiểu thư vốn đã yếu ớt mong manh tức giận mà chết ngay tại chỗ.

Tuy ai ai cũng cho rằng Lý Tùng La chắc chắn không sống nổi quá hai mươi tuổi, nhưng tự nàng biết: thân thể không chống đỡ nổi và bị lời ác ý làm tức chết hiển nhiên là hai chuyện khác nhau.

Đến thế giới này, Lý Tùng La càng thêm phóng túng, trực tiếp từ tiểu thư nâng cấp thành đại hoàng đế, đi đến đâu cũng xưng bá, tính tình càng lúc càng tùy hứng, muốn gì làm nấy.

Bởi đã là “đại vương” thì muốn làm gì là phải làm được.

Tạ Phù Cừ buông một tay ra, đỡ lấy bắp đùi nàng để khỏi bị ngã.

Nàng nằm rạp trên vai hắn, ngón trỏ xoắn lấy một lọn tóc đen bên má Tạ Phù Cừ. Lọn tóc ấy quá dài, ngón tay Lý Tùng La quấn mãi mà chẳng thấy điểm cuối.

Nàng dùng ngón tay đang nghịch tóc hắn chọc chọc vào má, thấp giọng hỏi: “Ở kiếp trước, ngươi cảm thấy hệ thống rốt cuộc là thứ gì?”

Nửa giờ trước khi Lý Tùng La gặp hệ thống ở hiện thế, nàng còn đang được cấp cứu trong phòng hồi sức.

Lần ấy nguy hiểm hơn bất cứ lần nào trước, trong cơn mơ hồ Lý Tùng La thậm chí có cảm giác hồn phách mình đã lơ lửng trên cao, nhìn xuống thấy thân xác nằm bất động trên bàn mổ.

Vậy mà nàng lại không chết.

Ca cứu chữa thành công.

Tác dụng của thuốc mê chưa tan, chỉ còn ý thức nàng là tỉnh táo.

Ngay lúc ấy, bên tai bỗng vang lên một giọng cơ giới:【Hi, có hứng thú trở thành vị cứu thế không】.

Phản ứng đầu tiên của Lý Tùng La là thuốc mê chưa hết, sinh ra ảo giác, nên nàng hoàn toàn không thèm để ý.

Thế nhưng hệ thống vẫn tự mình tiếp tục:【Muốn có được một cơ thể khỏe mạnh không? Muốn biết nguyên nhân vì sao mình từ nhỏ đã yếu ớt, nhiều bệnh không? Chỉ cần ký kết khế ước với ta, những điều này ta đều có thể nói cho ngươi biết!】

Giọng điệu máy móc, mỗi chữ đều giữ nguyên một âm sắc, lải nhải không ngừng, nghe rất hợp để thôi miên, Lý Tùng La vừa nghe vừa ngủ thiếp đi.

Đến ngày thứ ba nàng mới hoàn toàn hồi phục có thể xuống giường đi lại, cũng vào ngày thứ ba đó, Lý Tùng La nhận ra đầu óc mình có lẽ gặp vấn đề.

Thuốc mê sớm đã hết tác dụng, vậy mà ảo thính vẫn chưa dừng. Chỉ cần Lý Tùng La thả trống đầu óc, âm thanh máy móc tự xưng là hệ thống lại bắt đầu lải nhải hỏi nàng có đồng ý ký kết khế ước không.

Lý Tùng La dùng máy tính bảng tra từ khóa liên quan đến “ký kết khế ước”, kết quả được diễn đàn hỏi đáp giới thiệu cho một bộ anime mà chỉ cần ký khế ước là có thể trở thành ma pháp thiếu nữ.

Nàng liền tận dụng khoảng thời gian mất ngủ, trong một tuần xem trọn bộ. Xem xong, mỗi lần lại nghe bên tai văng vẳng “ký khế ước đi”, “ký đi”, Lý Tùng La cảm thấy đầu óc mình quả thật có bệnh.

Bởi vì nàng đã đồng ý.

Nàng ngồi trên giường bệnh lẩm bẩm: “Ký thì ký, ta có thể ước nguyện không?”

Ngay giây tiếp theo sau khi nàng đáp lời hệ thống, trước mắt bỗng tối sầm, cảm giác rơi thẳng xuống——nàng hoảng sợ đến tim như ngừng đập, lòng bàn tay lạnh lẽo.

Màu sắc mờ ảo vun vút lướt qua từ bốn phương tám hướng, sau cùng hóa thành một khoảng đen hư vô.

 

Hết

Chương 128:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page