“Còn về chân thân của Quỷ Thuyền Đại Vương —— ta chưa từng thấy bản thể của hắn, chỉ nghe lão nhân trong tộc nói, hắn có khả năng là một con ác……”
Bàn tay đang đặt hờ trên đầu nó bỗng siết mạnh, chưa kịp dùng hết sức đã khiến đôi mắt nó lồi ra ngoài.
Tạ Phù Cừ thả tay, con chim cánh cụt mềm nhũn rơi xuống đất, biến thành một cái “bánh cánh cụt”.
Tạ Phù Cừ: “Nó gan quá nhỏ, sợ đến ngất rồi, Lý Tùng La.”
Lý Tùng La chẳng nghi ngờ lời hắn, đưa chân đá đá cái bánh cánh cụt đang hôn mê.
Hình như bị dọa choáng váng thật, đến đá cũng không tỉnh.
Đã tới tận đây, chẳng lẽ lại về tay không.
Lý Tùng La xắn tay áo, nhổ ba gốc Bích Ngọc Tuyết Liên, sau đó lấy tờ giấy trắng bình thường viết vài chữ, đặt lên ba gốc còn lại.
Làm xong, nàng phủi sạch bùn đất dính trên tay, nói với Tạ Phù Cừ: “Đi thôi, chúng ta đi tìm cái vị Bích Ba Đại Vương kia.”
Tạ Phù Cừ giúp ôm hai cây “đại bạch thái”, khẽ “ừ” một tiếng, rồi cúi người bế cả Lý Tùng La lên.
Lý Tùng La giật mình, theo bản năng bấu lấy vạt áo trên vai hắn. Trên tay nàng vẫn còn dính bùn đất vừa nhổ tuyết liên, thế nhưng vết bẩn vừa chạm lên áo hắn đã lặng lẽ biến mất.
Bàn tay lạnh như băng của Tạ Phù Cừ đỡ lấy lưng eo nàng, giọng điệu thản nhiên:
“Mặt đất trơn quá, ta bế ngươi ra ngoài sẽ tiện hơn, Lý Tùng La.”
Ngừng một lát, hắn lại thong thả bổ sung:
“Con mèo còn đang chờ chúng ta, Lý Tùng La.”
Những lời hắn nói hết sức có lý, Lý Tùng La lập tức bị thuyết phục.
Nàng tự tìm một tư thế thoải mái hơn, trực tiếp tựa hẳn lên vai Tạ Phù Cừ, nhìn hai bên vách băng lấp lánh vụt qua phía sau.
Sau khi hai người rời đi, sau dãy nhà thấp lè tè lập tức thò ra vô số cái đầu chim cánh cụt.
Chúng không dám lại gần, ríu rít bàn tán một hồi lâu, cuối cùng mới đẩy ra mấy kẻ đại diện: gồm vài con chim cánh cụt trẻ khỏe, và một con già nua nhưng được cả tộc kính trọng.
Chúng dè dặt tiến đến gần vườn rau —— mấy con chim trẻ đi trước muốn thu nhặt xác “bánh cánh cụt”, kết quả vừa nhấc lên đã phát hiện nó vẫn còn thở.
Chỉ là tạm thời ngất đi mà thôi.
Lão chim cánh cụt bước đến chỗ mấy gốc Bích Ngọc Tuyết Liên còn sót lại, nhặt tờ giấy trắng có chữ trên đó.
【Bích Ba và Quỷ Thuyền sắp chết rồi, sau này đừng dâng cống nữa, trồng được rau thì cứ tự mình ăn đi.】
Trên tờ giấy còn đè mấy khối linh thạch hệ băng có độ tinh khiết cực cao.
Vừa mới trở lại mặt băng nguyên, Lý Tùng La liền bị Nguyệt Sơn hăng hái nhào tới, húc cho nàng lùi liên tiếp, thẳng ngã vào lòng Tạ Phù Cừ.
Nguyệt Sơn thấy vậy sợ hãi vô cùng, vội vàng cắn lấy vạt áo của Lý Tùng La kéo nàng đứng dậy, cố sức tách nàng ra khỏi Tạ Phù Cừ.
Trước đây, khi hồn phách của Tạ Phù Cừ chưa nhiều, Nguyệt Sơn chỉ thấy hắn là một yêu quái mạnh mẽ nhưng không có ác ý.
Nhưng theo hồn phách hắn ngày càng nhiều thêm, bản năng dã thú của Nguyệt Sơn càng cảm nhận rõ nguy hiểm ẩn giấu dưới sức mạnh ấy.
Chỉ tiếc, tấm lòng nó hoàn toàn chẳng được Lý Tùng La hiểu, nàng còn đưa tay gõ hai cái lên đầu nó:
“Nguyệt Sơn! Đừng cắn mạnh thế! Pháp khí giữ ấm của ta sắp bị ngươi cắn hỏng rồi!”
Nguyệt Sơn buông miệng, ấm ức rên ư ử.
Tạ Phù Cừ giơ tay, chậm rãi giúp nàng kéo phẳng góc áo, vuốt phẳng nếp gấp trên áo choàng chỗ cánh tay.
Động tác hắn chậm rãi, lòng bàn tay gần như từ vai nàng trượt dần xuống đến tận cổ tay.
Bên trong áo choàng chống lạnh chỉ là lớp áo mỏng mùa hè, chỗ cổ tay áo Lý Tùng La chỉ có một lớp vải mỏng manh.
Ngón tay Tạ Phù Cừ dừng lại ở đó, không tiếp tục di chuyển, cũng không chạm đến da nàng.
Lý Tùng La hoàn toàn không nhận ra, vung tay bỏ đi, kéo lấy dây vòng trên cổ Nguyệt Sơn, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhưng mà, chúng ta phải đi đâu để tìm Bích Ba Đại Vương đây?”
Đúng lúc ấy, giọng nói quen thuộc của hệ thống bỗng vang bên tai Lý Tùng La.
【Tiến độ linh hồn: 30%】
【Tiến độ nhiệm vụ: 80%】
【Đã mở khóa cho người chơi 002 kỹ năng ‘Luyện đan’, ‘Rèn đúc’, ‘May vá’, ‘???’】
【Tất cả kỹ năng trên được kế thừa từ người chơi tiền nhiệm】
【Đều đã đạt tới trình độ tinh thông】
【Điểm tín ngưỡng: 2】
【Hoàng chỉ X233】
【Nến trắng X875】
【Nhắc nhở thân thiện: Hoàng chỉ và nến trắng sau khi tiêu hao sẽ tự động làm mới, xin cứ thoải mái sử dụng, không cần lo lắng】
Quá lâu không nghe thấy giọng hệ thống, đến mức ban đầu Lý Tùng La còn tưởng mình nghe nhầm.
Có điều lần này hệ thống hiếm hoi nói nhiều, khiến nàng nhanh chóng ý thức được đây không phải ảo giác.
Lý Tùng La: “Ngươi im thin thít mãi, ta còn tưởng ngươi chết rồi cơ. Cái dấu hỏi này là gì vậy?”
You cannot copy content of this page
Bình luận