Danh sách chương

Trong tủ quần áo, nàng tìm thấy vài bộ đồ thường ngày được treo lên, nhìn kích cỡ thì hẳn là của Tạ Phù Cừ —— lấy ra xem thử, Lý Tùng La lập tức kết luận: “Xấu quá.”

Màu sắc toàn là một tông xám xịt, kiểu dáng cũng rất thô kệch.

Trong quần áo cũng không có túi, nên chẳng thu hoạch được gì.

Bên cạnh giường thì có một cái tủ bị khóa lại.

Lý Tùng La dùng dao găm bằng đồng xanh cạy khóa, kéo ngăn kéo ra kiểm tra.

Ban đầu nàng cũng không đặt kỳ vọng gì, nghĩ chỗ rõ ràng mang tính chất chứa đồ như thế này chắc chắn đã sớm bị “slime đỏ” lục soát rồi.

Không ngờ trong ngăn kéo lại nằm một cuốn… nhật ký?!

Một cuốn sổ nhỏ bằng bàn tay, bìa ngoài dùng chữ Hán giản thể viết rõ ràng ba chữ “Cuốn Nhật Ký”.

Lý Tùng La im lặng một lát, sau đó cầm nhật ký lên lật ra xem.

Trên sổ không đề tên, nhưng chỉ cần nhìn thấy chữ Hán giản thể, Lý Tùng La đã biết chắc đây là nhật ký của Tạ Phù Cừ. Trong thế giới này, tám chín phần chỉ có nàng và hắn mới viết chữ giản thể được mà thôi.

Bìa ngoài cũng như bên trong cuốn nhật ký đều không ghi tên, giấy chạm vào có cảm giác rất lạ, không giống loại giấy mà Lý Tùng La từng quen thuộc, trái lại lại hơi giống… một loại da ấm mịn.

Ngày 1 tháng 1

Ta quyết định từ hôm nay bắt đầu viết nhật ký.

Đã hoàn toàn không nhớ hôm nay là tháng mấy ngày mấy rồi, vậy thì coi như hôm nay là mồng 1 tháng 1 đi.

Ngày 2 tháng 1

Cốt truyện chính ở nhân giới đã đẩy được một nửa, có người bảo ta giết Bình Thư để làm thủ lĩnh mới.

Không muốn mở nhánh tranh bá, nên ta giết hắn rồi.

Đàn ông đúng là lắm chuyện.

Ngày 3 tháng 1

Cốt truyện chính ở nhân giới xong rồi, hợp tác với tiên tộc ở tiên giới.

Ta ghét tiên tộc.

Ngày 4 tháng 1

Tiến độ ở tiên giới đã hơn một nửa.

Ta ghét tiên tộc.

Nhiệm vụ nhánh quá nhiều, NPC lại nói quá lắm, ta chơi tám ván rắn săn mồi xong quay lại mà NPC vẫn còn đang nói.

Ngày 5 tháng 1

Đau đầu, đi tìm vu sư kê thuốc.

Ngày 6 tháng 1

Thuốc của vu sư không có tác dụng, đổi sang vu sư khác.

Ngày 7 tháng 1

Vu sư không được, đổi sang thuật pháp của tiên tộc.

Ngày 8 tháng 1

Tiên tộc vô dụng, pháp thuật còn kém hơn thuốc của vu sư.

Ngày 9 tháng 1

Đầu không còn đau nữa, thế giới yên tĩnh thật.

Hình như ta mắc bệnh rồi, ngày mai sẽ gọi lại tên tiên tộc lần trước đến chữa thử.

Ngày 10 tháng 1

Không chữa khỏi, ta giết tên tiên tộc đó rồi.

Ngày 11 tháng 1

Đổi lại sang vu sư của nhân tộc, uống thuốc nhưng vẫn vô dụng.

Xem ra thuốc mà vu sư kê cũng không đúng, để tránh hắn sau này tiếp tục phạm sai lầm, ta cũng giết luôn rồi.

Ngày 12 tháng 1

Bệnh của ta càng nặng hơn.

Thế giới thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như thể tất cả mọi người đều đã chết vậy.

Ngày 13 tháng 1

Bước vào yêu giới.

Ta ghét yêu tộc.

Ngày 14 tháng 1

Phượng hoàng tộc nói muốn trồng cây ngô đồng trên thuyền.

Đồ ngu, giết.

Ngày 15 tháng 1

Giao long tộc nói huyết thống bọn chúng cao quý, không thể làm thuộc hạ cho nhân tộc.

Đồ ngu, giết.

Ngày 16 tháng 1

Tiến độ ở yêu giới đã qua một phần ba, gặp được phân thân của Thôn Nhật Ma Tôn, giết.

Ngày 17 tháng 1

Tìm một vị thánh nữ của yêu tộc trị bệnh, nàng ta nói muốn cùng ta song tu để chữa khỏi đau đớn.

Đồ ngu, giết.

Ngày 18 tháng 1

Bệnh của ta càng ngày càng nặng.

Xem ra y thuật của thế giới này không được rồi, chi bằng nhanh chóng đẩy xong cốt truyện chính để về nhà tìm bệnh viện tâm thần trị liệu thì hơn.

— Nhật ký dừng lại ở ngày 18 tháng 1.

Lý Tùng La lật sang mấy trang sau, nhưng toàn bộ đều trống rỗng.

Dù trong nhật ký các mốc thời gian được ghi lại liền mạch, nhưng nàng cảm thấy lúc Tạ Phù Cừ viết chắc hẳn cách nhau rất lâu.

Bởi nàng nhớ rất rõ, kiếp trước hắn nổi danh vang dội ở nhân giới là lúc mười bảy tuổi, nhưng khi bước vào yêu giới thì đã hai mốt rồi.

Trong chiếc gương đồng trên quỷ thuyền phản chiếu ra hình bóng Tạ Phù Cừ, rõ ràng đã là một nam tử trưởng thành hoàn toàn, không còn dáng vẻ thiếu niên với nét đường nét mềm mại, hoạt bát nữa.

Lý Tùng La nhét quyển nhật ký vào chiếc túi đeo chéo của mình, sau đó lại cạy khóa những ngăn kéo khác để kiểm tra từng cái một.

Kết quả cuối cùng là nàng thu được một bộ cờ bay thủ công.

Lý Tùng La thật sự hoài nghi, với tinh thần khi ấy của Tạ Phù Cừ, rốt cuộc có ai chịu chơi cờ bay với hắn không.

Nàng cũng tiện tay ném bộ cờ bay vào túi chéo, rồi quay người dắt Nguyệt Sơn rời khỏi căn phòng.

Nguyệt Sơn dùng đầu húc vào túi chéo của Lý Tùng La, nàng lập tức hiểu ý, lôi thịt khô ra cho nó ăn.

 

Hết

Chương 114:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page