Ở phía xa, trên mặt băng có một bóng đen ầm ầm chạy tới, đến gần rồi mới thấy rõ, đó chính là Nguyệt Sơn —— nó đánh hơi thấy nguy hiểm đã được giải trừ liền vội vàng chạy ào đến.
Lý Tùng La đẩy mặt Tạ Phù Cừ ra, nhảy xuống đất; tuy chỉ mới tách khỏi Nguyệt Sơn một chốc lát, nhưng nàng lại có cảm giác đã lâu lắm rồi chưa gặp nó, trong lòng vô cùng nhớ con mèo nhà.
Nhưng nàng vẫn quá coi trọng khả năng giữ thăng bằng của bản thân, hai chân vừa chạm xuống mặt băng đã trượt một cái —— Tạ Phù Cừ lập tức tóm lấy mũ áo nàng kéo ngược lại. Ngay lúc nàng vừa trượt, vừa bị kéo về, thì con mèo lớn đã lao đến ngay trước mặt, rõ ràng nó cũng không kịp dừng lại!
Con mèo phát ra một tiếng ‘meo… oao!’ đầy hoảng loạn.
Hai người một mèo va vào nhau thành một đống.
Nguyệt Sơn ôm đầu lăn lộn trên đất, trán nổi u cục to tướng; Lý Tùng La thì ôm cánh tay Tạ Phù Cừ nôn khan, trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên chỉ thấy trên đầu mình một vòng sao bay tít mù.
Lý Tùng La lẩm bẩm: “Ọe——ọe—— suýt nữa thì thành món dưa chuột đập dập rồi… ọe!”
Nguyệt Sơn: “Meo oao oao——”
Tạ Phù Cừ vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí không nhúc nhích nửa bước. Vừa rồi cũng nhờ hắn đứng vững nên hai người một mèo mới chỉ đâm sầm vào nhau, chứ không thì đã lăn lông lốc trên băng rồi.
Lý Tùng La thật sự chẳng nôn ra nổi gì cả.
Nãy giờ nàng nôn khan liên tục, bụng trống rỗng chẳng có gì để ói.
Hai chân run run, thân thể nghiêng ngả ngã vào ngực Tạ Phù Cừ, nàng thuận tay túm lấy vạt áo choàng của hắn lau miệng.
Nàng cũng không rõ trên bộ y phục này của Tạ Phù Cừ có phải được hắn gia trì pháp thuật gì hay không, chỉ nhớ mơ hồ mình từng lau miệng vào áo choàng hắn mấy lần rồi.
Thế mà áo choàng của Tạ Phù Cừ lúc nào cũng sạch sẽ, lạnh lẽo.
Lau miệng xong, Lý Tùng La nắm vạt áo choàng hắn, chìm vào suy nghĩ.
Rồi nàng bỗng kinh hãi kêu lên: “Tạ Phù Cừ, ngươi nghe được ta nói chuyện rồi!!!”
Tạ Phù Cừ nghiêng đầu một chút, gật đầu.
Lý Tùng La tựa vào ngực hắn, ngẩng đầu, kinh ngạc đưa tay nâng lấy gương mặt Tạ Phù Cừ, vừa sờ vừa nắn khắp nơi —— gương mặt hắn vẫn lạnh lẽo như băng, đôi môi có chút nhiệt độ, còn vành tai thì vẫn lạnh buốt, không vì khôi phục thính giác mà trở nên ấm lên giống như miệng.
Lý Tùng La: “Thật tốt quá! Vậy sau này ta chỉ cần đốt giấy cho ngươi thôi! Không cần viết chữ lên nữa!”
“Ngoài việc có thể nghe thấy, còn gì khác không? Ngươi có nhìn thấy không?”
Nàng đưa tay trái quơ mạnh trước mắt Tạ Phù Cừ để thử, hắn lắc đầu.
Lý Tùng La cũng không lấy đó làm thất vọng, còn vỗ vỗ lên gương mặt tuấn tú của hắn: “Vậy thì lần sau chắc chắn sẽ đến lượt mắt ngươi khôi phục rồi!”
Nàng vỗ xong mặt Tạ Phù Cừ, ánh mắt liền nhìn lên đỉnh đầu hắn: trên đỉnh đầu hắn độ thiện cảm vẫn chỉ là một chuỗi ký tự loạn xạ.
Lý Tùng La quay đầu nhìn về phía Nguyệt Sơn, trên đỉnh đầu nó trôi nổi con số【97】.
Nàng mở giao diện nhiệm vụ của hệ thống, bên cạnh thanh tiến độ duy nhất còn treo một dòng chữ vàng: Tiến độ linh hồn 30%.
Khi giết tên Bạt Thiệt Yêu Quân – vị tiền nhiệm kia – thì là 20%, đến lúc giết con “slime đỏ” mới tăng lên thành 30%. Nhưng lúc giết vị tiền nhiệm ấy, Tạ Phù Cừ không có hành vi mất kiểm soát gì, nàng cũng không rơi vào ký ức của hắn.
Đóng lại bảng nhiệm vụ, Lý Tùng La ngẩng đầu hỏi Tạ Phù Cừ: “Ở kiếp trước, ngươi có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Tạ Phù Cừ im lặng một lúc, rồi chậm rãi cúi đầu, gương mặt hướng về nàng, nghi hoặc: “Không thoải mái là sao, Lý Tùng La?”
Lý Tùng La nói: “Ví dụ như ngươi có thấy đau đầu không, buồn nôn muốn ói không, trên người có chỗ nào đau không, hoặc có nhớ lại chuyện trước kia chẳng hạn.”
Tạ Phù Cừ lắc đầu: “Đầu ta không đau, cũng không buồn nôn muốn ói, trên người cũng không đau. Có nhớ lại một chút chuyện trước kia, nhưng không có cảm giác gì rõ ràng, những ký ức đó xuất hiện trong đầu ta, giống như đang xem một bộ phim do người khác diễn vậy. Có lẽ vì ta đã chết quá lâu rồi, Lý Tùng La.”
Nói xong, hắn lại cúi đầu, rất cứng nhắc mà đem mặt mình cọ cọ vào mặt nàng.
Vốn dĩ Lý Tùng La vẫn còn chút hoài nghi, nhưng vừa nghe Tạ Phù Cừ nhắc đến chữ “chết”, nàng lập tức quên sạch ý định nghi ngờ, cũng không đẩy khuôn mặt đang áp sát qua kia ra nữa.
Dù sao Tạ Phù Cừ cũng đã chết mà người chết thì được coi trọng, chỉ cần hắn không còn nghĩ đến chuyện ăn thịt nàng, thì muốn áp sát bao nhiêu cũng được.
Nghĩ vậy, trong lòng Lý Tùng La lặng lẽ thở dài một hơi.
Mặt trời lặn xuống, Lý Tùng La tháo dỡ một phần đống đổ nát trên quỷ thuyền thành từng tấm gỗ, đốt lên để nấu bữa tối.
You cannot copy content of this page
Bình luận