Nàng đi tới đi lui trên boong, vòng vo một hồi lâu mới tìm thấy lối xuống tầng dưới. Lối vào là một cánh cửa sắt trông vô cùng nặng nề, Lý Tùng La thử đâm vai vào nhưng lại không hề chạm được, thân thể nàng như hồn ma cô quạnh, xuyên thẳng qua cánh cửa đó.
Rõ ràng đây là con thuyền của Tạ Phù Cừ.
Bởi tầng hai có cách bày trí quá mức hiện đại, đèn chùm được thay thế bằng linh thạch phát sáng, dãy hành lang hai bên treo kín biển số phòng.
Lý Tùng La chưa từng ra ngoài ngồi du thuyền, nhưng nàng đã từng thấy sơ đồ cắt lớp của thuyền trong vài cuốn sách tham khảo.
Phong cách trang trí của nhiều du thuyền xa hoa cũng chẳng khác mấy so với tầng hai con thuyền này; chỉ khác là khu giải trí lại được cải tạo thành kho vũ khí. Lý Tùng La thậm chí còn thấy vài con yêu đang luyện chiến đấu ở đó.
Nhìn qua thì khá yếu.
Nàng chỉ liếc mắt một cái, cảm thấy chẳng có gì thú vị, liền rời mắt, đi xuyên qua từng cánh cửa phòng, lần lượt bước vào.
Trong mỗi căn phòng đều có khoảng mười con yêu cư ngụ, có kẻ đang nghỉ ngơi, có kẻ đang băng bó vết thương.
Tựa như vừa kết thúc một trận đại chiến, phần lớn bọn họ đều trầm mặc và mỏi mệt, không khí tràn ngập mùi máu và thảo dược.
Đôi khi còn bắt gặp vài vu sư quần áo khâu kín đầy lông vũ đỏ, đang dùng những cách vô cùng nguyên thủy để xử lý vết thương cho kẻ bị thương.
Khi đi ngang qua một căn phòng, Lý Tùng La nghe thấy bọn họ đang trò chuyện.
Một tên yêu to lớn mang đặc trưng giống sư tử nhìn áo giáp và đồ trang sức trên người thì hẳn có thân phận không hề thấp, hắn ta buồn bực tu một ngụm rượu, hạ thấp giọng nói: “Bản thể của Thôn Nhật Ma Tôn đã bị cầm chân ở Tiên giới, tạm thời không thể tới được.”
“Nhưng Thiên Diện Ma Quân lại dùng yêu thuật, triệu hoán phân thân của Ma Tôn. Chỉ cần phân thân Ma Tôn xuất hiện thôi đã đủ kinh khủng rồi. Lúc ta ở trên chiến trường, đến cả thở cũng không dám thở, vậy mà… hắn vẫn vung kiếm như chẳng có chuyện gì.”
“Ta thấy hắn tuyệt đối không phải nhân tộc. Nhân tộc sao có thể mạnh đến mức ấy, đúng là khiến người ta khiếp sợ.”
Khi nhắc đến tên người đó, nam yêu kia vì sợ hãi mà không dám nói thẳng, chỉ mập mờ lướt qua.
Nhưng những kẻ khác đều hiểu hắn ta đang nhắc đến ai.
Chỉ có một tồn tại duy nhất, có thể giống như Ma Tôn của Ma tộc, khiến cả đám yêu quái khiếp sợ đến mức ngay cả lúc riêng tư cũng không dám gọi thẳng tên.
Nam yêu nói: “Ta nghi ngờ hắn là huyết mạch tạp chủng của nhiều tộc, nhất định trong người có huyết thống Ma tộc.”
Ngoài Ma tộc ra, hắn ta thực sự không thể nghĩ ra được chủng tộc nào lại có thể sinh ra một kẻ vừa mạnh mẽ, vừa giỏi sát sinh như thế.
Lời vừa dứt, hắn ta phát hiện mấy đồng minh đối diện lại chẳng ai lên tiếng. Không chỉ không có yêu nào tiếp lời, mà ngay cả đồng minh cũng cụp mí mắt xuống, thậm chí không dám đối diện với mình.
Trong phòng đột nhiên lan tỏa một luồng khí lạnh rùng rợn, sống lưng nam yêu cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán và cổ.
Hắn ta chợt nhận ra điều gì, nhưng lại chẳng dám quay đầu —— ánh sáng bạc đặc trưng của lưỡi kiếm lóe qua, một vệt máu đỏ chậm rãi hiện ra nơi cổ hắn ta. Từng chút, từng chút, đầu hắn ta nghiêng lệch sang một bên, càng ngày càng vẹo, cuối cùng “phịch” một tiếng rơi khỏi cổ, lăn xuống boong thuyền trong làn máu phun trào.
“Đoàng” một tiếng.
Âm thanh vang vọng rõ rệt trong căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ này.
Các yêu khác theo bản năng nín thở, ánh mắt chỉ dám nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Ánh sáng lờ mờ ngoài trời rọi xuống từ ô cửa sổ cao, thi thể nam yêu ôm vò rượu vẫn giữ nguyên tư thế ngồi thẳng.
Người thanh niên duy nhất còn đứng, lặng lẽ hiện ra trong luồng sáng mờ ám, mái tóc đen dài qua vai được buộc hờ hững thành một chiếc đuôi ngựa thấp.
Khuôn mặt hắn ẩn trong bóng tối, ngũ quan mơ hồ không rõ. Bàn tay phải chậm rãi cắm thanh kiếm vào vỏ, dưới bóng mày rậm cao, một đôi mắt phượng đen láy quét qua những yêu tộc còn lại.
Ánh mắt rõ ràng không hề chạm thẳng, nhưng hễ thanh niên nhìn đến ai, kẻ đó lại không kìm nổi mà run rẩy.
Thân thể bán thú của yêu tộc vốn cao to vạm vỡ, thế mà trước mặt một thanh niên chỉ có vóc dáng cao lớn vừa đủ theo chuẩn nhân tộc, bọn họ lại co rúm lưng, giống hệt một bầy chim cút run rẩy.
Thanh niên thu ánh mắt lại, giọng nhạt nhẽo: “Phân thân của Thôn Nhật đã chết, Thiên Diện Ma Quân bị thương, đừng lãng phí thời gian. Mau dẫn binh sĩ yêu tộc thừa thắng truy kích, chiếm lại toàn bộ sa mạc.”
Đám yêu sợ hãi cúi đầu đáp ứng, sự kính sợ đối với thanh niên này so với vị Thôn Nhật Ma Tôn cũng chẳng kém bao nhiêu.
You cannot copy content of this page
Bình luận