Luồng ánh sáng xanh lam từ tiên pháp của Huyền Thanh dần tan biến, nhường chỗ cho một thứ hào quang vàng kim rực rỡ, bao phủ lấy mọi vật, khiến không gian xung quanh như được gột rửa, trở nên thuần khiết gấp bội. Tô Mộc Dao cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ và trong lành đang tràn ngập, khiến nàng như được tái sinh từ sâu thẳm linh hồn. Cảnh tượng hiện ra trước mắt nàng hùng vĩ đến nỗi khiến nàng hoàn toàn choáng ngợp.
Hai người họ đang đứng trên một quảng trường lát ngọc bích rộng lớn, tỏa ra ánh sáng lấp lánh tựa vạn vì sao hội tụ. Xung quanh là những cung điện nguy nga, tráng lệ, được xây bằng ngọc và vàng ròng, mái ngói cong vút dát vàng óng ánh, chạm khắc hình rồng phượng tinh xảo, ẩn hiện trong mây ngũ sắc lượn lờ như những dải lụa trời. Tiên hạc trắng muốt bay lượn trên không trung, tiếng nhạc tiên du dương vọng lại từ những khu vườn cổ thụ, tạo nên một bức tranh huyền ảo, sống động đến kinh người. Đây chính là Thiên Cung, trung tâm quyền lực và vẻ đẹp của Tiên giới, nơi mà nàng từng chỉ có thể mơ ước trong những trang sách.
Huyền Thanh nhẹ nhàng đặt Tô Mộc Dao xuống nền ngọc lạnh. “Ngươi ổn chứ, Mộc Dao Tiên Tử?” Ánh mắt hắn vẫn tràn đầy sự quan tâm, lo lắng.
“Đạ tạ Đế Quân… ta ổn.” Tô Mộc Dao khó khăn đáp lời, giọng còn hơi run rẩy vì quá đỗi kinh ngạc. Mọi thứ ở đây đều vượt xa sức tưởng tượng của nàng, đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở, đồng thời cũng khiến nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé.
“Huyền Thanh Đế Quân!” Một giọng nói mềm mại, lảnh lót vang lên, mang theo một nét kiêu sa. “Tiểu muội Mộc Dao của ta sao rồi?”
Tô Mộc Dao quay đầu nhìn lại. Một vị tiên nữ với dung nhan diễm lệ, kiều diễm vô ngần, đang thướt tha bước đến. Nàng ta khoác trên mình bộ tiên y màu tím nhạt thêu hoa mẫu đơn tinh tế, mái tóc búi cao điểm xuyết trâm ngọc quý giá, từng bước đi đều toát lên vẻ cao quý. Vẻ đẹp của nàng ta khiến người khác phải nín thở, nhưng ánh mắt nàng ta nhìn Tô Mộc Dao lại có chút gì đó mông lung, xa cách và phức tạp. Trong tâm trí Tô Mộc Dao chợt hiện lên một cái tên: Tô Nhược Tuyết – Thiên Phi của Thiên Đế. Đây chắc chắn là Tô Nhược Tuyết, đích tỷ của nguyên chủ.
“Tham kiến Thiên Phi,” Huyền Thanh khẽ gật đầu, vẻ mặt trang trọng. “Mộc Dao Tiên Tử đã được bổn quân cứu về. Nàng bị ma khí xâm nhập, linh lực tán loạn, may mắn không nguy hiểm tính mạng. Nhưng có lẽ ký ức bị ảnh hưởng đôi chút”.
Tô Nhược Tuyết nghe vậy, ánh mắt thoáng qua một tia khó hiểu, song nhanh chóng che giấu. Nàng ta bước đến gần Tô Mộc Dao, đưa tay khẽ chạm nhẹ vào trán, vẻ mặt tỏ ra lo lắng. “Ai da, muội muội đáng thương của ta. Muội đã phải chịu khổ rồi. May mà có Huyền Thanh Đế Quân ra tay cứu giúp. Từ nay muội cứ yên tâm ở Thiên Cung, ta sẽ chăm sóc cho muội”. Giọng nàng ta ngọt ngào, nhưng Tô Mộc Dao cảm thấy có một sự lạnh lẽo khó tả ẩn sau đó, một sự khách sáo thay vì thân tình. Nàng gượng cười, khẽ cúi đầu đáp lễ.
Đúng lúc đó, một tiếng chuông vàng vọng từ nơi xa thẳm, âm thanh thanh thoát nhưng uy nghiêm, khiến cả không gian như ngưng đọng. Mây ngũ sắc trên cao tụ lại, những tiên hạc nghiêng mình cung kính. Một đạo hào quang vàng kim rực rỡ từ chính giữa Thiên Cung bay ra.
“Thiên Hậu giá lâm!” Một tiếng hô vang dội, uy nghiêm, truyền khắp quảng trường.
Từ trong ánh sáng vàng kim chói lòa, một nữ tử chậm rãi bước ra. Nàng khoác trên mình bộ Phượng bào thêu kim tuyến lấp lánh, đầu đội phượng quan nạm ngọc quý, toát lên vẻ cao quý và uy nghi không gì sánh bằng. Dung nhan nàng diễm lệ đến kinh người, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như băng giá, mang theo sự sắc sảo và quyền lực vô hình khiến người khác phải run sợ. Đây chính là Thiên Hậu Ly Nguyệt, Chính Cung của Thiên Đế, người nắm giữ quyền hành tối cao trong nội cung Thiên Cung, đồng thời là một trong những trụ cột bảo vệ Tiên giới.
Tô Mộc Dao cảm thấy một luồng áp lực vô hình đè nặng lên mình. Cảm giác này còn mạnh mẽ hơn cả ma khí mà nàng từng đối mặt trong ký ức của nguyên chủ. Nàng theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cơ thể vẫn còn yếu ớt, không sao nhúc nhích.
“Tham kiến Thiên Hậu!” Huyền Thanh và Tô Nhược Tuyết đồng loạt cúi người hành lễ, một cách vô cùng trang trọng và cung kính.
Thiên Hậu khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Huyền Thanh, qua Tô Nhược Tuyết, và cuối cùng dừng lại trên người Tô Mộc Dao. Một ánh nhìn sắc bén, dò xét, như muốn xuyên thấu mọi bí mật của nàng. Tô Mộc Dao cảm thấy như mình đang bị một con mãng xà khổng lồ theo dõi, toàn thân căng thẳng tột độ. Ánh mắt ấy của Thiên hậu không hề có sự ấm áp hay tình thương của một bậc mẫu nghi, chỉ có sự tính toán và cảnh giác, xen lẫn một chút đề phòng sâu sắc.
“Ngươi chính là Mộc Dao Tiên Tử mà Huyền Thanh Đế Quân nhắc tới sao?” Giọng Thiên Hậu vang lên, trầm bổng nhưng lạnh lẽo, không mang chút tình cảm nào. “Nghe nói ngươi từ Thâm Uyên Cốc trở về, còn bị ma khí xâm nhập?”
Tô Mộc Dao cố gắng trấn tĩnh, khẽ cúi đầu: “Dạ, bẩm Thiên Hậu, là đúng như vậy”.
Thiên Hậu không nói gì thêm, chỉ ánh mắt thâm sâu nhìn nàng chằm chằm. Nàng ta khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi quay sang Huyền Thanh: “Huyền Thanh Đế Quân đã vất vả rồi. Mộc Dao Tiên Tử vốn thân cô thế cô, lại từ nơi linh khí hỗn tạp trở về. Chuyện này phải xử lý cẩn thận, tránh để ma khí lây lan, hoặc có kẻ lợi dụng trà trộn vào Thiên Cung, gây nguy hại cho Tiên giới”. Giọng nàng tuy mang vẻ quan tâm đến sự an nguy của Tiên giới, nhưng từng lời nói lại như một mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào Tô Mộc Dao, ám chỉ nàng là một hiểm họa tiềm tàng, cần được giám sát chặt chẽ.
Huyền Thanh khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Thiên Hậu yên tâm, bổn quân sẽ đích thân giám sát việc tu luyện và tịnh hóa cơ thể cho Mộc Dao Tiên Tử. Linh lực của nàng vốn thuần khiết, chỉ là bị ma khí tạm thời quấy phá”.
Thiên Hậu không đáp lại lời của Huyền Thanh, chỉ liếc nhìn Tô Mộc Dao một lần nữa với ánh mắt khó lường, rồi xoay người, hào quang vàng kim rực rỡ lại bao phủ lấy nàng, từ từ biến mất vào sâu bên trong cung điện. Một cảm giác nhẹ nhõm đột ngột ập đến với Tô Mộc Dao khi luồng áp lực vô hình ấy biến mất.
Tô Nhược Tuyết tiến đến gần Tô Mộc Dao, khẽ nắm lấy tay nàng, nhưng lực nắm lại hơi siết chặt, như muốn truyền đạt điều gì đó. “Mộc Dao muội muội, Thiên Hậu là người nghiêm khắc, muội đừng để ý lời nàng ta. Từ nay cứ an phận ở Thiên Cung, ta sẽ lo liệu cho muội”. Lời nói mang ý bảo vệ, nhưng Tô Mộc Dao lại thấy nàng ấy đang run rẩy nhẹ. Phải chăng, vị Thiên Phi kiều diễm này cũng sợ hãi quyền uy của Thiên Hậu?
Huyền Thanh nhìn Tô Mộc Dao với ánh mắt trấn an. “Mộc Dao Tiên Tử, ngươi cứ an tâm tu dưỡng. Bổn quân sẽ sắp xếp chỗ ở cho ngươi gần Tiên Lâm Uyển, nơi linh khí dồi dào, thuận tiện cho việc tịnh hóa và tu luyện. Đừng lo lắng về những lời đồn thổi hay sự dò xét. Miễn là ngươi trong sạch, Thiên Cung sẽ bảo hộ ngươi”. Lời nói của người đã trực tiếp xoa dịu những lời ám chỉ của Thiên Hậu, đồng thời cũng đặt ra một sự kỳ vọng.
Tô Mộc Dao gật đầu, lòng thầm cảm kích Huyền Thanh Đế Quân. Nàng biết, cuộc sống ở Tiên giới này sẽ không hề dễ dàng như trong truyện, đặc biệt là khi Thiên Hậu đã sớm để mắt đến nàng với sự cảnh giác cao độ. Nàng cảm thấy một gánh nặng vô hình đang đè lên vai mình, không chỉ là bí mật xuyên không, mà còn là ánh mắt dò xét từ những kẻ quyền lực nhất Tiên giới, muốn kiểm soát nàng và đảm bảo nàng không phải là mối hiểm họa tiềm ẩn.
You cannot copy content of this page
Bình luận