Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Danh tiếng Tô Mộc Dao sau kỳ biến ở Ngự Dược Viên, chẳng khác nào gió xuân phả vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên từng đợt sóng lan xa khắp Thiên Cung. Từ các tiên uyển, cung khuyết, đến tận Quỳnh Thiên Đài, cái tên Mộc Dao được nhắc đến với vô vàn sắc thái: khâm phục có, đố kỵ có, hiếu kỳ lại càng nhiều.
Nhưng không ai có thể ngó lơ việc Lăng Thiên Thánh Quân – vị chiến thần lạnh lùng kiệm lời đã hiện thân trước mắt bao tiên nhân vì một nữ tử chưa rõ nguồn gốc. Tin tức ấy như đốm lửa nhỏ rơi vào tầng băng ngàn năm, gây nên những nứt vỡ âm ỉ dưới lớp yên bình.
Ba ngày sau, một chiếc lệnh bài màu huyền kim được đưa đến Tiên Lâm Uyển. Tô Mộc Dao nhận lấy, ngón tay khẽ vuốt qua mặt ngọc chạm khắc phù văn cổ xưa.
“Thánh Quân ở Chiến Thần Điện… triệu ta?” Nàng khẽ thốt, ánh mắt có chút ngỡ ngàng.
Tinh Lan đứng bên lo lắng không yên, nét mặt hiện rõ sự bất an:
“Tiên tử, nơi ấy là chốn luyện binh khắc nghiệt bậc nhất. Thánh Quân xưa nay chưa từng tiếp một tiên tử nào. Người… có nên đi không?”
Tô Mộc Dao nhìn nàng, môi cong lên một nụ cười nhạt:
“Nếu người ấy thật sự muốn trừng phạt ta, đâu cần sai người đưa lệnh bài.”
Nàng xoay người, nhẹ giọng:
“Chuẩn bị cho ta một bộ xiêm y nhẹ, dễ cử động. Và… đừng nói với ai chuyện này.”
Buổi sáng hôm sau, trời chưa sáng hẳn, gió sớm mang theo hơi sương lạnh, khi những tia nắng đầu tiên vừa hé rạng, Tô Mộc Dao một mình bước vào Luyện Võ Trường -nơi được mệnh danh là “Huyết Võ Đài của Chư Thần.” Nơi đây rộng lớn vô cùng, được lát bằng đá đen tuyền, xung quanh là những vũ khí sắc bén được đặt trang nghiêm trên các giá đỡ, tỏa ra sát khí nồng nặc, tựa hồ vừa trải qua vô số trận chiến.
Một bóng người cao lớn đã đứng giữa pháp đàn. Chiến y huyền sắc phủ kín thân, trường kiếm đeo bên hông, thần sắc như một pho tượng đúc từ băng và lửa. Đó chính là Lăng Thiên Thánh Quân với khí chất uy nghiêm và lạnh lùng tỏa ra, khiến người khác không dám lại gần.
Nàng tiến đến, chắp tay hành lễ:
“Tô Mộc Dao, bái kiến Thánh Quân.”
Lăng Thiên vẫn chưa nhìn nàng, giọng nói vang lên, khàn trầm như vọng từ đáy vực:
“Ngươi đến muộn nửa khắc.”
“Lỗi tại ta.”
Giọng nàng bình tĩnh, không biện hộ, không e dè.
Hắn xoay người lại, ánh mắt sắc như kiếm lạnh lướt qua nàng, rồi dừng lại nơi mi tâm:
“Ngươi biết vì sao ta gọi ngươi đến đây?”
Tô Mộc Dao đáp:
“Không rõ, nhưng đoán rằng có liên quan đến khả năng ta dùng linh khí hóa giải tạp niệm.”
Lăng Thiên gật đầu, bước chậm rãi lại gần:
“Huyết mạch Mộc Linh trong người ngươi… không đơn giản. Đó là thứ lực lượng từng bị phong ấn từ thời Thiên Đạo sơ khai. Nếu ngươi không học cách điều khiển nó, sớm muộn cũng bị phản phệ.”
Tô Mộc Dao không tránh né ánh nhìn của hắn:
“Thánh Quân muốn truyền thụ pháp môn?”
“Ta không có thời gian để truyền dạy từng bước,” hắn đáp, “nhưng nếu ngươi lĩnh hội được đạo vận, vậy thì giữ được mạng.”
Nàng nhìn hắn chăm chú:
“Vì sao là ta?”
Lăng Thiên khẽ nhíu mày:
“Vì trong ngươi có khí tức giống người xưa… một cố nhân từng vì Thiên giới mà hồn phi phách tán ở Đoạn Linh Hà.”
Một khoảng lặng kéo dài.
Tô Mộc Dao nhẹ hỏi:
“Là cố nhân… hay là oan hồn chưa tan?”
“Là ký ức.”
Giọng hắn khàn đi, nhưng ánh mắt lại như thiêu đốt.
“Nhưng ngươi không phải nàng ấy. Ta sẽ không lầm.”
Buổi huấn luyện bắt đầu. Lăng Thiên không chần chừ. Hắn vận linh khí, tạo ra một trận pháp đơn giản nhưng áp lực khôn lường.
“Bước vào.”
Chỉ một lời, không thừa không thiếu.
Tô Mộc Dao bước vào pháp trận, lập tức cảm thấy áp lực bốn phương như sóng trào đè nặng. Linh khí trong thân nàng rối loạn, cổ mạch như bị nghẽn lại.
“Dùng tâm linh cảm nhận mạch khí.”
Tiếng Lăng Thiên vang lên phía sau.
“Đừng cưỡng ép. Linh khí không phải kiếm, mà là nước. Ngươi càng chống lại, càng bị cuốn trôi.”
Tô Mộc Dao nhắm mắt. Trong khoảng tối đen của nội tâm, nàng bắt đầu thấy những sợi mạch linh mỏng như khói, chảy dưới lòng đất, len vào gân cốt. Nàng đưa tay, cảm nhận nhịp điệu.
“Dẫn nó theo nhịp thở.”
Giọng hắn như ở rất gần, bên tai nàng.
“Chậm… sâu… đều…”
Khi nàng mở mắt, pháp trận đã tan. Một giọt mồ hôi rơi từ thái dương, nhưng ánh mắt lại sáng lên tựa sao mai.
Lăng Thiên nhìn nàng, lạnh nhạt hỏi:
“Cảm giác thế nào?”
“Giống như đang múa cùng gió,” nàng đáp khẽ.
Khóe môi hắn khẽ nhúc nhích.
“Lần đầu tiên có người mô tả nó như vậy.”
Những buổi huấn luyện sau đó, hắn dạy nàng cách cảm nhận bước chân đối thủ qua chuyển động của linh khí, cách tạo màn chắn tàng hình bằng ý niệm, thậm chí cả cách ngắt đứt pháp trận chỉ bằng một suy nghĩ.
Một ngày nọ, nàng hỏi:
“Thánh Quân… đã từng thất bại chưa?”
Lăng Thiên đứng lặng, nhìn về hướng xa xăm.
“Một lần. Và ta không bao giờ quên.”
“Vì sao?”
“Vì cái giá phải trả là một thế giới bị thiêu rụi.”
Tin đồn cuối cùng cũng vượt qua tường ngọc và hạc gác. Các tiên tử xôn xao, tiên quan thì thầm. Bởi Lăng Thiên Thánh Quân vốn ít khi quan tâm đến chuyện nữ nhân, và càng không bao giờ đích thân chỉ dạy ai ngoài các tướng sĩ thân cận nhất. Điều này khiến các vị thượng thần và thậm chí cả Thiên Hậu phải chú ý đặc biệt. Tuy nhiên, Thiên Hậu không lên tiếng, nhưng ngón tay khẽ vuốt cánh hoa bỉ ngạn trên bàn, đôi mắt mơ hồ như màn sương độc.
“Thánh Quân… không bao giờ động tình,” nàng nói, “trừ phi…”
Ánh mắt nàng sắc bén như đao.
“…đó là mệnh số.”
Một buổi chiều, Thiên Phi lặng lẽ tìm đến Tiên Lâm Uyển. Tô Mộc Dao đang tưới linh thảo, thấy tỷ tỷ đến thì mỉm cười:
“Tỷ đến giờ này, hẳn có chuyện.”
Thiên Phi nhìn quanh, khẽ giọng:
“Mộc Dao, ngươi phải cẩn thận. Những lời đồn không chỉ là gió thoảng. Thiên Hậu đã bắt đầu khiến các thượng thần nghiêng lòng.”
Nàng im lặng, tay dừng lại trên cành linh lan.
“Người ta nói ngươi… không phải kẻ thuộc về Thiên Cung. Và rằng Thánh Quân vì ngươi mà xao lãng chiến tuyến.”
Tô Mộc Dao ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt:
“Nếu một chút lòng trắc ẩn đã bị gọi là xao lãng, thì Thiên giới này còn gì đáng giữ gìn?”
Thiên Phi nhìn nàng, run rẩy:
“Muội… thật sự đã động tâm rồi sao?”
Nàng không đáp, chỉ nhìn về phía trời xa, nơi từng có ánh mắt trầm lặng dõi theo nàng giữa gió kiếm lạnh ngắt.
“Tình, vốn là điều tiên nhân né tránh. Nhưng khi đã khởi, há có thể đoạn?”
You cannot copy content of this page
Bình luận