Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Khí u trầm lan tỏa trong Ngự Dược Viên như khói sương độc ẩn giấu giữa lớp ngọc ngà. Mùi hương của tiên thảo quý hiếm bị hoại khí xâm thực quyện lẫn vào linh khí mục rữa, tạo nên một màn hơi thở nửa như sương mù, nửa như lệ khí. Giữa cảnh vật héo úa, Tô Mộc Dao đứng yên tựa một đóa bạch mai giữa đêm tuyết, tĩnh lặng nhưng ngạo nghễ, dịu dàng mà bất khuất.
Nàng nhìn quanh tiên thảo khô héo, linh thú thoi thóp, ánh sáng trong đôi mắt chúng nhạt dần như sao lụi canh khuya. Đây không còn là một thử thách cá nhân, mà là một sự khảo nghiệm vận mệnh, là tiếng gọi từ linh giới cổ xưa vọng về, lặng lẽ đánh thức trong huyết mạch nàng điều gì đó đã ngủ yên ngàn kiếp.
“Khí tức này… không thuần ma, chẳng còn tiên. Như quỷ lệ vấy máu, như tạp niệm của thánh vật sa ngã…” nàng thì thầm, tay khẽ chạm vào một cánh lá xám đen đã hóa giòn như tro vụn.
Tinh Lan run run đứng sau, giọng nàng nhỏ như gió lướt mành trúc:“Tiên Tử… người thật sự định chữa trị sao? Ngay cả các đại tiên y cũng…”
Tô Mộc Dao không đáp. Chỉ đưa ra một danh sách, nét chữ mềm như khói, lại khiến Tinh Lan giật mình, trong danh sách toàn là tiên thảo cơ bản, không một vị hiếm quý, như thể nàng đang đối mặt với bóng đêm bằng ánh sáng từ một đốm đèn dầu.
Những ngày sau đó, Ngự Dược Viên lặng lẽ bước vào một cõi thời gian khác. Không tiếng pháp quyết, không ánh chớp linh quang như trong các y pháp thường thấy. Chỉ có một bóng người ngồi yên bên thảo mộc héo tàn, ánh mắt nàng như trăng tàn soi đáy nước, tay truyền linh lực như dòng suối thầm thì.
Tô Mộc Dao không áp chế tạp khí. Nàng không dùng lửa để đốt lạnh, cũng không dùng linh lực để tiêu trừ tà ý. Nàng chạm vào từng dòng khí lạ, như một y nữ khẽ vuốt lên mạch bệnh, cảm nhận được từng tầng kết cấu hỗn loạn. Sau đó, nàng hòa tan nó và dẫn nó về dòng chảy nguyên thủy, như sông xuôi về biển, không phải để xóa đi, mà để nó tan trong chính bản nguyên của sự sống.
Nước tinh khiết nàng ngâm thảo dược là thứ nước pha bằng linh châu nguyên mộc và sương mai nơi Thanh Tâm Đàm. Bên trong, nàng hòa quyện thêm hương hoa thanh tâm, nhị cốt ngọc lan, vài sợi tử khương từ Nhược Thủy. Kết hợp với linh lực nàng truyền vào từng vật thể, một đạo pháp chậm rãi hình thành, đó không phải thuật chữa bệnh, mà là một pháp tu hồi nguyên – xưa kia chỉ truyền trong các tộc cổ.
Từng ngày trôi qua, từng mạch sống nhen nhóm.
Ngày đầu, cây chỉ hơi động đậy, linh thú hé mắt nửa khép.
Ngày thứ hai, sắc xám bắt đầu tan, màu xanh le lói giữa tầng lá.
Ngày thứ ba, ánh linh quang mờ mịt lặng lẽ trỗi dậy, như mặt trời mọc sau tuyết đọng ngàn năm.
“Hồi nguyên… không phải là phá bỏ bóng tối, mà là để ánh sáng cũ hồi sinh từ đổ nát.”
Tô Mộc Dao thầm nghĩ, ánh mắt khẽ run khi nhìn thấy một linh thú mở mắt, rên khẽ như gọi tên cội nguồn đã lãng quên.
Chiều thứ tư. Gió vờn nhẹ lá, tiên khí đã khác xưa.
Khi Tô Mộc Dao ngồi xếp bằng bên một gốc cổ lan vừa được tịnh hóa, nàng đã mệt lả. Áo mỏng thấm mồ hôi, sợi tóc mai dính lấy thái dương. Dù thần sắc nàng đã nhợt nhạt, đôi mắt vẫn sâu như đêm cổ, kiên định mà dịu dàng. Nàng cúi xuống, vuốt ve một linh thú nhỏ vừa được cứu sống, miệng khẽ mỉm cười như ru.
Đúng khi ấy có người đứng ở rìa vườn.
Không ai báo trước. Không tiếng động. Nhưng hư không khẽ rung.
Lăng Thiên Thánh Quân.
Hắn đứng đó như một bóng kiếm lặng lẽ giữa gió ngược, không khí quanh thân hắn như bị rạch đôi bởi kiếm khí đã được thu vào tận cốt tủy. Hắn không bước vào, không cất lời, chỉ đứng nhìn nàng, một cái nhìn sâu kín hơn gió bấc, mang theo ngàn năm im lặng.
“Ngươi… đang làm điều mà ngay cả Thánh y cũng không dám mơ đến.”
Hắn không nói, nhưng trong đáy mắt ấy là điều đó. Là đánh giá, là ngưỡng mộ, và cả… một tia lo lắng lặng thầm.
Chỉ một khắc sau, trời đất chấn động. Một luồng khí đen từ phương xa phóng tới, kèm tiếng gầm rống rít rền như quỷ lệ giật xiềng xích. Bầu trời rách ra như bị móng vuốt cào xé. Từ rìa biên giới Ma Vực, một sinh vật khổng lồ đã vượt phong ấn – Hắc Viên Quỷ Thú, ma thú từng làm rung chuyển một vùng tam thiên giới. Tiên quan thất sắc, pháp khí rung động.
Lũ linh thú trong Dược Viên hoảng loạn, tiên thảo cũng run lên như đồng vọng với mạch đất.
Tinh Lan thét lên, sợ hãi nép sau Tô Mộc Dao. Mộc Dao không lùi. Dù linh lực nàng đã suy kiệt, nàng vẫn vung tay kết giới – một kết giới mỏng như khói lam, đủ để ngăn cản trong giây lát, đủ để… hy sinh nếu cần.
Ma thú xé gió lao đến.
Ngay khoảnh khắc kết giới rung lên sắp vỡ — một vệt sáng chém rạch trời.
“Ầm!”
Ma thú rú lên, thân hình khổng lồ bị chẻ đôi bởi kiếm khí đen ánh kim, trước khi hóa tro bụi tan vào gió. Người rút kiếm xông tới chính là Lăng Thiên Thánh Quân. Thanh kiếm trong tay hắn còn ngân vọng âm thanh của sát khí, nhưng mắt hắn chỉ dừng lại ở chỗ nàng một ánh nhìn thâm trầm, sắc bén, rồi nhẹ nhàng như thể… đã thấy một điều hắn chưa từng dám tin.
Lăng Thiên không nói gì. Chỉ liếc nhìn toàn bộ Dược Viên, giờ đã yên bình. Rồi hắn quay đi, kiếm khí dập tắt, bóng lưng tan vào sương chiều như mộng ảnh, để lại lòng người dao động. Mộc Dao nhìn theo, lòng nàng khẽ gợn. Không phải bởi hắn cứu nàng, mà bởi… ánh mắt ấy. Trong cái nhìn không lời kia, là câu hỏi chưa thốt, là mệnh vận chưa mở.
Tin tức về kỳ tích hồi nguyên lan khắp Thiên Cung. Các tiên y khi đến kiểm tra, không thể tin vào mắt mình – những sinh vật tưởng chừng bị phế bỏ hoàn toàn, nay đã khôi phục, thậm chí có thể mạnh hơn xưa.
Khi tin đến tai Thiên Hậu Ly Nguyệt, nàng đang tọa thiền. Ngón tay khẽ chạm lên chuỗi linh châu, ánh mắt như hồ thu bị thổi nhẹ.
“Lăng Thiên… xuất hiện đúng lúc. Một khi hắn để mắt đến nàng, thì bàn cờ… không thể như cũ.”
Nàng chậm rãi đứng dậy, phất tay cho lui thị nữ. Trong bóng tối ngự điện, chỉ còn nàng và suy nghĩ. Một nụ cười nhẹ thoáng qua.
“Mộc Dao… ngươi không còn là một con cờ. Có lẽ… là bàn cờ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận