Danh sách chương

Chương 1: Khởi đầu

10/07/2025

Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung

10/07/2025

Chương 3: Thiên Hậu

10/07/2025

Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện

10/07/2025

Chương 5: Thử thách

10/07/2025

Chương 6: Thanh Tâm Đàm

10/07/2025

Chương 6.1: Đoạn truyện xưa

10/07/2025

Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn

10/07/2025

Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm

10/07/2025

Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo

10/07/2025

Chương 10: Sóng Gió

10/07/2025

Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên

10/07/2025

Chương 12: Thân Phận

10/07/2025

Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch

10/07/2025

Chương 13.1: Chìa khóa

10/07/2025

Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ

10/07/2025

Chương 15: Tộc Diệp Thảo

10/07/2025

Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên 

11/07/2025

Chương 17: Sứ Mệnh

11/07/2025

Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu

11/07/2025

Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn

11/07/2025

Chương 20: Hang Động Băng Phong

11/07/2025

Chương 21: Giao Ước Trong Băng

11/07/2025

Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải 

12/07/2025

Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn

12/07/2025

Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải

12/07/2025

Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời

12/07/2025

Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân

14/07/2025

Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới

14/07/2025

Chương 30: U Minh Cổ Lâm

14/07/2025

Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng

14/07/2025

Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa

14/07/2025

Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn

Chương trước

Chương sau

Ba ngày tịnh hóa nơi Thanh Tâm Đàm như một giấc mộng dài đẫm hương trầm và sắc huyết. Khi Tô Mộc Dao trở về Tiên Lâm Uyển, thân ảnh vẫn mảnh mai như nhành ngọc mai đầu tuyết, nhưng khí vận quanh thân đã chẳng còn như xưa.

Tầng linh khí vờn quanh nàng không còn đơn thuần là tiên khí thanh tịnh, mà mang theo đạo vận âm thầm, như suối ngầm chảy dưới lớp băng thu, sâu lắng mà mãnh liệt. Từng bước chân nàng in lên đất Tiên Uyển, thảo mộc nơi lối đi khẽ rung rinh, cánh hoa hé nở không theo thời tiết, tựa như thiên nhiên cũng cúi đầu trước sự biến đổi huyền vi trong thể chất nàng. Khí tức ấy không chỉ là sự tinh thuần sau tịnh hóa, mà còn là một tiềm lực cổ xưa đang khẽ chấn động, như một linh căn lâu đời vừa thức tỉnh sau ngàn năm ngủ yên.

Tin tức Tô Mộc Dao thoát khỏi Thanh Tâm Đàm không những vô sự mà còn mạnh mẽ hơn xưa, chẳng mấy chốc đã lan khắp Thiên Cung. Người người đều xôn xao, kẻ xu nịnh thì thì thầm gọi nàng là “Thiên linh chi mạch”, kẻ ganh ghét lại rỉ tai nhau rằng nàng tất mang dị căn, chẳng thuần tiên đạo, nên mới câu dẫn được linh khí Thanh Tâm mà không bị phản phệ. Dẫu vậy, không một ai dám công khai xúc phạm, bởi ánh mắt Thiên Đế đã dừng lại nơi nàng.

Thiên Hậu Ly Nguyệt khi nghe bẩm báo, chỉ yên lặng rót trà, khói trà phiêu tán giữa lòng tay, ánh mắt nàng như trăng đầu thu, đẹp mà lạnh, soi vào tâm người. Bên môi nàng không nở nụ cười, nhưng nơi đáy mắt, một trận gió ngầm đã dấy lên.

“Quả nhiên, nàng không đơn giản… nhưng càng không đơn giản, càng phải được đặt dưới ánh sáng.”

Sau khi trở về, Mộc Dao không màng đến lời đồn đãi, chỉ lặng lẽ sống trong Tiên Lâm Uyển, ngày ngày chăm sóc linh thảo, linh thú. Nhưng với cảm giác tinh tường của một người từng học dược lý từ nhân giới, nàng sớm phát hiện nơi đây không hoàn toàn thanh tịnh như vẻ bề ngoài. Một số gốc tiên thảo vốn mọc mạnh theo chu kỳ lại đột ngột suy kiệt, vài linh thú vốn khỏe mạnh lại sinh bệnh không rõ nguyên nhân. Đôi mắt lấp lánh như lam thủy của nàng quan sát cỏ cây, hơi thở thiên nhiên, và nàng dần cảm thấy… dưới lớp bình yên này là một tầng dao động cổ xưa, hỗn loạn nhưng khéo che giấu.

Nàng thử truyền linh lực vào một cành ngân sâm bị bệnh và sau đó linh lực thuần khiết của nàng dường như kích hoạt được một luồng khí tức khác trong thân thể thực vật tựa như một loại khí tức không thuộc về Tiên giới hiện tại, mà giống như dấu vết tà linh cổ ngữ, dính lại từ một thời đại đã mục nát.

“Đây không phải ma khí bình thường,” nàng thì thầm, ngón tay chạm lên lá cây đã đen một góc. “Mà là… tàn linh viễn cổ?”

Tô Mộc Dao bắt đầu âm thầm thử nghiệm. Nàng dùng linh lực của mình như một dòng nước dẫn truyền, chậm rãi rót vào thảo mộc, linh thú. Mỗi lần chữa trị, nàng không chỉ phục hồi sức sống cho đối tượng, mà còn… thấu thị được bên trong chúng những tàn dư linh hồn vụn vỡ, tiếng rên rỉ không lời, ký ức đứt quãng, hoặc hình ảnh mờ nhạt về một trận phong ấn xưa.

Khả năng này khiến chính nàng cũng khiếp sợ. Phải chăng, trong huyết mạch Mộc Linh của nàng có thứ gì đó… không thuộc về trật tự hiện tại?

Không lâu sau, danh tiếng Tô Mộc Dao về “linh nhãn tái sinh” lan rộng trong các khu tiên cốc. Các tiên tử, tiên y, thậm chí cả những trưởng lão Ngự Dược Viên cũng bí mật đến học hỏi hoặc cầu xin chữa trị. Nàng không từ chối ai, nhưng cũng không tự cao. Chỉ lặng lẽ làm, như thể muốn tìm kiếm một điều gì lớn hơn trong từng lần chạm vào mạch linh.

Thiên Hậu Ly Nguyệt, sau nhiều lần phái người âm thầm dò xét, cuối cùng hạ chỉ triệu Tô Mộc Dao vào chính điện. Trong nội cung dát ngọc lưu ly, giữa tầng tầng tiên khí, Thiên Hậu không trách, không ban thưởng, chỉ ngồi lặng trên long tọa, mắt ngắm dòng nước chảy trong cẩm bình, giọng nói như tuyết tháng chạp:

“Mộc Dao Tiên Tử, nghe nói ngươi chữa được cả tiên thảo nhiễm linh khí cổ? Vậy bổn cung muốn nhìn tận mắt.”

Không đợi nàng đáp, Thiên Hậu vẫy tay. Tám tiên quan lập tức khiêng đến tám lồng ngọc, trong đó chứa tiên thảo thượng cổ đã đen sì, cùng linh thú có khí tức gần như đã tuyệt mệnh.

“Chúng được mang từ gần vùng phong ấn cổ xưa – nơi tiên binh không dám bước quá ba bước. Ngươi dám thử không?”

Tô Mộc Dao không rút lui. Nàng quỳ xuống, chắp tay hành lễ, rồi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thiên Hậu.

“Dẫu linh khí có từ thuở viễn cổ, đạo tâm của Mộc Dao cũng không lay động. Chỉ mong được vì Tiên giới mà tận tâm.”

Khi bước vào khu vực đặc biệt của Ngự Dược Viên – nơi những vật thể kỳ quái được phong ấn kín kẽ, Mộc Dao lập tức cảm nhận được một sự chấn động âm trầm từ sâu lòng đất. Không gian tại đây khác biệt. Không có ánh sáng trời, chỉ là linh châu mờ chiếu, hương dược xộc lên, xen lẫn một mùi tanh nhẹ như từ tro tàn thời đại cũ.

Lúc chạm tay vào một linh thú bị nhiễm tạp khí cổ, nàng giật bắn người. Thay vì cảm nhận linh mạch thông thường, nàng thấy… một dấu ấn cổ đại đang chìm trong máu huyết sinh linh – như một phù văn sống, đang khẽ rít gào trong tầng sâu của linh hồn.

“Đây không phải bệnh, mà là Ấn Chấn,” nàng khẽ thốt, mắt mở to. “Ai đó đã dùng đạo pháp cổ quỷ để khóa chặt khí linh.”

Và cũng trong khoảnh khắc đó, khi nàng giải khai một đoạn phù văn, một luồng khí tím trào lên từ đỉnh đầu linh thú, lao thẳng về phía nàng. May thay, linh lực thuần tịnh từ Thanh Tâm Đàm trong cơ thể nàng đã hấp thu, đồng hóa nó trước khi nó kịp nhập tâm. Trong thoáng chốc, nàng cảm thấy trong linh hải của mình xuất hiện một sợi khí xám mỏng như tơ, lặng lẽ xoay quanh, chưa tan biến.

Huyền Thanh biết chuyện, đích thân đến kiểm tra. Khi chạm vào cây tiên thảo đã được Mộc Dao chữa trị, hắn bỗng sững người. Một khí tức quen thuộc – khí tức của Ma Tôn thời đại thượng cổ – từng được ghi chép trong ngọc giản cổ, đang lưu lại trong tầng sâu của rễ cây.

“Ngươi đã chạm tới thứ không nên chạm…”

“Không phải ta, mà là chúng tự tìm đến ta,” Tô Mộc Dao đáp, ánh mắt ánh lên chút linh quang lạnh lẽo. “Chẳng phải chính ngươi từng nói, phong ấn Ma Tôn đang yếu đi sao?”

Lăng Thiên Thánh Quân nghe tin, thân ảnh bạc như nguyệt ảnh lặng lẽ hạ xuống bên ngoài Ngự Dược Viên, không bước vào, chỉ đứng nhìn. Thiên Hậu từ xa cũng nhận ra. Nàng chỉ lặng lẽ nhấp trà, mi mắt khẽ rủ xuống.

“Lăng Thiên… nếu ngươi cũng bắt đầu chú ý tới nàng, thì chuyện sắp đến… hẳn không thể ngăn được nữa.”

Tô Mộc Dao ngồi thiền dưới gốc cổ tùng trong Tiên Uyển. Nàng biết, dấu ấn trong linh hải vẫn đang lặng lẽ xoay, và một phần chân tướng đang hé lộ. Nàng thì thầm:

“Nếu chân trời kia thật sự sắp nứt, ta… phải đứng ở mép vực, hay phải là kẻ đẩy ngược nó trở về?”

Mây mù tĩnh lặng. Nhưng gió, đã bắt đầu đổi chiều.

Hết Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page