Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 6: Thanh Tâm Đàm 

Chương trước

Chương sau

Lời tuyên bố của Thiên Hậu về việc Mộc Dao Tiên Tử phải tịnh hóa tại Thanh Tâm Đàm vang vọng khắp Thiên Cung, mang theo ý vị vừa là sự nghiêm khắc, vừa là một bài thử thách cuối cùng. Ai nấy đều biết Thanh Tâm Đàm là một nơi cực kỳ đặc biệt, linh khí tuy thuần khiết nhưng lại vô cùng hung mãnh, không dễ dàng cho những tiên tử mới, đặc biệt là người vừa trải qua khảo nghiệm cam go như Tô Mộc Dao. Rõ ràng, đây là một nước cờ khác của Thiên Hậu, muốn kiểm tra giới hạn của Tô Mộc Dao, đảm bảo nàng hoàn toàn trong sạch, không còn chút tạp chất ma khí nào từ Thâm Uyên Cốc, và xứng đáng với sự chú ý mà Huyền Thanh Đế Quân hay Lăng Thiên Thánh Quân dành cho nàng. Tô Mộc Dao vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, chấp nhận thử thách. Nàng hiểu rằng, lùi bước lúc này chỉ càng khiến những nghi ngờ không tan, và nàng phải chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Sau khi khảo nghiệm kết thúc, Huyền Thanh vội vã tìm đến nàng. Ánh mắt hắn đầy lo lắng và sốt ruột. “Mộc Dao Tiên Tử, ngươi không nên chấp nhận điều kiện này của Thiên Hậu!” Huyền Thanh nói, giọng hắn mang theo sự sốt ruột hiếm thấy. “Thanh Tâm Đàm không phải nơi để tu luyện thông thường. Linh lực ở đó tuy thuần khiết nhưng rất mạnh, có thể gây tổn thương kinh mạch nếu ngươi không có kinh nghiệm hoặc không có người giám hộ”.

Tô Mộc Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt nàng kiên định. “Đa tạ Huyền Thanh Đế Quân đã quan tâm. Nhưng ta không thể thoái thác. Lùi bước chỉ khiến mọi nghi kỵ không tan, và ta cần chứng minh bản thân. Hơn nữa…” Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn vào mắt người. “Ta tin vào bản thân mình. Ta sẽ không sao đâu”. Huyền Thanh nhìn nàng một lúc lâu, thấy sự kiên quyết trong ánh mắt đó, hắn chỉ có thể thở dài. “Vậy thì, bổn quân sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ ngươi từ bên ngoài. Dù Thanh Tâm Đàm bị cấm ai ra vào khi có người tịnh hóa, nhưng bổn quân sẽ tìm cách theo dõi tình hình của ngươi”. Tô Mộc Dao thầm cảm kích sự quan tâm chân thành của Huyền Thanh. Nàng biết người đã làm hết sức mình rồi.

Đêm đó, Tô Mộc Dao dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị. Nàng không chỉ tìm hiểu kỹ hơn về Thanh Tâm Đàm qua những điển tịch Huyền Thanh gửi đến, mà nàng còn cố gắng điều hòa linh lực, chuẩn bị tinh thần đối mặt với áp lực khủng khiếp từ linh khí. Nàng nhận ra rằng, khả năng cảm nhận linh khí đặc biệt của mình không chỉ giúp nàng xuyên qua trận pháp, mà còn có thể giúp nàng “thích nghi” với linh khí mạnh mẽ, giống như một cái cây non dần vươn mình đón bão, hấp thụ dưỡng chất từ trong gió táp mưa sa.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mộc Dao một mình bước đến Thanh Tâm Đàm. Nơi đây vốn là một hồ nước trong vắt, tĩnh lặng, nằm ẩn mình giữa những ngọn núi cao ngất trời, mây trắng vờn quanh. Linh khí từ hồ bốc lên thành từng lớp sương mù trắng xóa, dày đặc, bao phủ cả không gian, tạo nên một cảnh tượng vừa huyền ảo vừa hùng vĩ. Ngay cả khi chưa bước vào, Tô Mộc Dao đã cảm nhận được một áp lực vô hình nhưng mạnh mẽ đè lên toàn thân, tựa hồ có vô số luồng linh lực đang không ngừng va đập. Một vị tiên quan đứng canh gác tại lối vào, vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng. “Mộc Dao Tiên Tử, ngươi vào đi. Ba ngày ba đêm. Trong thời gian này, không ai được phép quấy rầy”.

Tô Mộc Dao gật đầu, bước qua ranh giới cấm. Ngay lập tức, nàng cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim châm vào kinh mạch, một luồng sức mạnh khủng khiếp muốn xé toạc cơ thể nàng. Linh khí ở đây không chỉ thuần khiết mà còn cực kỳ hung bạo, gần như có ý thức riêng, muốn đào thải bất cứ thứ gì nó coi là “tạp chất” ra khỏi cơ thể nàng, bao gồm cả dấu vết ma khí còn sót lại. Nàng cố gắng ngồi xuống giữa hồ, bắt đầu vận hành công pháp. Nỗi đau thể xác dữ dội ập đến, nhưng Tô Mộc Dao cắn chặt răng, không phát ra tiếng rên rỉ nào. Nàng nhớ lại những lời nghiêm khắc của Thiên Hậu, ánh mắt dò xét từ các tiên quan. Nàng không thể gục ngã ở đây. Nàng phải chứng minh cho Thiên Cung thấy, nàng không phải là kẻ yếu đuối dễ bị bắt nạt, cũng không phải là mối nguy hại tiềm tàng.

Một ngày trôi qua. Hai ngày trôi qua. Tô Mộc Dao vẫn ngồi bất động giữa Thanh Tâm Đàm, toàn thân được bao bọc bởi một lớp linh khí dày đặc. Nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể mình như đang trải qua một cuộc lột xác đau đớn, dữ dội. Ma khí bị ép ra ngoài, từng chút một tan biến vào trong không khí, như những làn khói đen bị nắng mai xua đi. Đồng thời, linh lực thuần khiết của Thanh Tâm Đàm tràn vào, gột rửa và tái tạo kinh mạch của nàng, khiến chúng trở nên kiên cố và mạnh mẽ hơn gấp bội. Khả năng “giao tiếp” với linh khí của nàng càng lúc càng rõ ràng, nàng dần điều khiển được dòng chảy hung mãnh của Thanh Tâm Đàm, biến nó thành công cụ để tôi luyện chính mình, đưa sức mạnh Mộc Linh tộc lên một tầm cao mới.

Trong suốt ba ngày ba đêm đó, không ai biết chuyện gì xảy ra bên trong Thanh Tâm Đàm. Huyền Thanh vẫn luôn đứng bên ngoài, lo lắng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn vào làn sương mù dày đặc. Còn Thiên Hậu, nàng ta thường xuyên phái người đến dò xét, không phải để hãm hại, mà để chờ đợi tin tức về việc Tô Mộc Dao tẩu hỏa nhập ma hoặc bị linh lực phản phệ đến trọng thương, nhằm xác nhận sự nguy hiểm hoặc sự yếu kém của nàng.

Ngoài ra còn có một người khác cũng đang lặng lẽ quan sát. Trên một đỉnh núi cao vút, ẩn mình trong làn sương mù dày đặc cách Thanh Tâm Đàm không xa, một bóng dáng cao lớn, uy nghi đứng đó. Đó là Lăng Thiên Thánh Quân – Chiến thần của thiên giới. Hắn đã đến đây từ ngày đầu tiên Mộc Dao Tiên Tử bước vào Thanh Tâm Đàm. Ánh mắt sâu thẳm của Lăng Thiên dán chặt vào làn sương mù linh khí bao phủ hồ, mặc dù không thể nhìn rõ bên trong, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự biến động linh lực dữ dội từ nơi ấy.

Lăng Thiên đã biết về quyết định của Thiên Hậu. Hắn cũng đã chứng kiến sự kiên cường và khả năng khác biệt của Tô Mộc Dao trong trận khảo nghiệm. Hắn tò mò về nàng, một tiên tử yếu ớt lại mang đến cảm giác khác lạ, một sự kiên cường đến khó tin và một tiềm năng không ai đoán trước được. Trong suốt ba ngày đó, Hắn không hề rời đi, chỉ đứng đó, như một pho tượng đá vĩnh cửu, lặng lẽ quan sát. Đôi khi, Lăng Thiên cũng khẽ nhíu mày khi cảm nhận được những luồng linh lực hỗn loạn bùng lên từ Thanh Tâm Đàm, nhưng rồi lại giãn ra khi sự hỗn loạn ấy dần ổn định, chứng tỏ nàng vẫn đang kiểm soát được tình hình. Hắn không can thiệp, vì hắn muốn xem Mộc Dao Tiên Tử sẽ làm được gì. Hắn muốn xem nàng có thực sự mạnh mẽ đến mức nào.

Đến rạng sáng ngày thứ tư, khi những tia nắng đầu tiên của bình minh vừa hé rạng, xua đi làn sương mù mờ ảo, một luồng ánh sáng dịu nhẹ, trong suốt đột nhiên bùng lên từ giữa Thanh Tâm Đàm. Luồng ánh sáng ấy không hề chói mắt, mà lại mang theo một sự thanh khiết, một sức sống mãnh liệt, lan tỏa khắp không gian, khiến vạn vật như được gột rửa. Ngay sau đó, Tô Mộc Dao từ từ đứng dậy. Khuôn mặt nàng vẫn còn tái nhợt vì kiệt sức, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, đầy sinh lực, tựa ngọn lửa nhỏ bùng cháy. Toàn thân nàng toát ra một thứ khí chất trong trẻo, mạnh mẽ hơn hẳn. Linh lực của nàng đã hoàn toàn được tịnh hóa, thậm chí còn tinh thuần và dồi dào hơn trước rất nhiều, như suối nguồn chảy tràn. Nàng không những không bị thương, mà còn mạnh mẽ hơn, một sự biến đổi đáng kinh ngạc.

Huyền Thanh, đứng bên ngoài, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của hắn tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng khôn xiết. Vị tiên quan canh gác cũng không khỏi trố mắt, vẻ mặt sửng sốt. Trên đỉnh núi cao, Lăng Thiên khẽ mím môi, một tia sáng khó tả lóe lên trong đôi mắt sâu thẳm. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng, hóa thành một luồng ánh sáng bạc và biến mất vào trong mây mù, như chưa từng xuất hiện. Nhưng trong lòng hắn, hình bóng của Tô Mộc Dao, kiên cường và tỏa sáng giữa Thanh Tâm Đàm, đã khắc sâu vào tâm trí, như một đóa hoa sen thanh khiết vươn mình khỏi bùn lầy.

Tô Mộc Dao không biết về sự hiện diện của Lăng Thiên. Nàng chỉ biết rằng, mình đã vượt qua được một thử thách nữa, và đã trở nên mạnh mẽ hơn. Tuy nhiên, nàng cũng hiểu, đây mới chỉ là khởi đầu. Hành trình chứng tỏ bản thân và khám phá thế giới này còn rất dài.

Hết Chương 6: Thanh Tâm Đàm .

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page