Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng veo gió lướt qua cõi thức, rồi không gian chợt vặn xoắn. Mắt nàng hoa lên, linh thức bỗng chốc bị kéo về một miền ký ức xa xăm – không thuộc về nàng, nhưng lại quen thuộc đến rợn người.
Một vùng trời đỏ rực như nhuộm máu, từng mái điện cong vút ẩn trong làn khói hồng mờ ảo. Nàng thấy chính mình, không phải là Tô Mộc Dao hiện tại – mà là một nữ tử khoác huyền y hoa văn mộc linh cổ xưa, tóc dài buông rũ, đứng giữa quảng trường nhuốm ánh tịch dương, đối diện với một bóng người áo giáp đen phủ tuyết – Lăng Thiên Thánh Quân, nhưng trẻ hơn, mắt còn phức tạp, không chỉ lạnh lùng như hiện nay, mà mang theo vô vàn do dự và yêu hận chồng chất.
“Chúng ta… vẫn không thể nghịch lại thiên mệnh.” Hắn khẽ nói. Thanh âm trầm đục, như đè nén trong nghìn năm cô tịch.
Nữ tử ấy – chính là nàng trong tiền kiếp – khẽ cười nhạt, ánh mắt bi thương không gì che giấu.
“Không phải thiên mệnh… là lòng người không đủ kiên định.”
Một giọt máu rơi từ môi nàng, nhuộm đỏ cổ áo. Đằng sau là biển linh khí đang sụp đổ, từng thần cung rạn vỡ, thiên tượng vặn xoắn, như kết thúc của một kỷ nguyên.
Tô Mộc Dao choàng tỉnh. Thân thể nàng vẫn giữa Thanh Tâm Đàm, nhưng trái tim thì đập thình thịch, toàn thân run rẩy. Những hình ảnh kia, không giống mộng. Nó thật đến mức nàng có thể cảm nhận được mùi gió, vị máu và cả tiếng lòng tan nát trong quá khứ.
Nàng ôm ngực, thở dốc, một tay bấu vào tảng đá bên hồ để trấn định. Tinh thần vừa qua thử thách, lại vừa bị ký ức không thuộc về mình chấn động.
“Ta… là ai?” Nàng lẩm bẩm.
Phía ngoài, nơi sương mù chưa tan hẳn, Huyền Thanh đang chờ đợi. Nhưng có một người khác, trên đỉnh Bạch Vân – Lăng Thiên Thánh Quân – đứng trầm mặc nhìn theo. Hắn khẽ nheo mắt khi cảm nhận được một luồng khí tức thoáng qua – khí tức của người xưa, lẫn trong linh khí vừa phóng thích từ Thanh Tâm Đàm.
Hắn nhắm mắt, lòng bàn tay khẽ siết lại.
“Quả nhiên, không phải ảo giác…”
Rồi hắn xoay người, nói khẽ như gió thoảng: “Nếu là nàng… thì lần này… ta sẽ không quay lưng.”
Tô Mộc Dao bước ra khỏi hồ linh, váy áo ướt đẫm nhưng từng bước chân nàng vững vàng đến lạ. Những tiên quan canh giữ nhất thời ngây dại, không dám thốt một lời. Không ai ngờ, vị tiên tử bị gán mác “hắc khí tạp căn” này lại là người đầu tiên trong vòng trăm năm khiến Thanh Tâm Đàm hiển lộ linh quang thanh hóa. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời xanh mênh mang, nắng sớm ấm áp rọi xuống khuôn mặt tái nhợt. Một nụ cười nhẹ nở nơi khóe môi. Huyền Thanh đứng nơi rìa hồ, ánh mắt lặng đi một nhịp. Đôi tay thường thanh thoát nâng ngọc phù giờ lại khẽ run. Trong lòng hắn, lần đầu tiên hiện lên cảm giác kính trọng xen lẫn đau lòng. Hắn biết, nàng đã trả giá bằng tất cả nghị lực và nỗi đau để bước đến bước này. Huyền Thanh tiến lại, nhìn nàng một hồi lâu, rồi chậm rãi nói: “Tô Mộc Dao, ngươi… không còn là người như lúc mới tới Thiên Cung nữa rồi.”
Nàng khẽ cười: “Vậy thì tốt. Vì ta cũng không định sống một đời giống như trước nữa.”
Ở xa xa, Thiên Hậu ngồi trong Thiên Phượng Điện, mở mắt giữa luồng thần thức quan sát. Sắc mặt nàng hơi trầm xuống. “Không ngờ… nàng ta lại có thể vượt qua…”
Sau khi rời Thanh Tâm Đàm, linh lực trong cơ thể Tô Mộc Dao không những đã được thanh lọc mà còn có dấu hiệu biến dị, không theo lối tuần hoàn thông thường. Trong những giờ phút ngồi tĩnh tọa, nàng phát hiện mạch khí trong cơ thể mình như có thêm một tầng “văn mạch” cổ xưa, dòng linh lực khi vận hành lại tạo ra một thứ cộng hưởng tinh vi – giống như đang ngân nga một khúc chú cổ nào đó bằng chính máu thịt và kinh mạch.
Nàng thử thi triển một thuật chú hộ thể sơ cấp mà tiên giới thường dạy, nhưng kết quả lại vượt xa mức bình thường. Vầng sáng hộ thể không chỉ vững chắc mà còn ẩn hiện hình bóng hoa mộc linh cổ, từng cánh nở ra từ linh lực, quấn quanh nàng tựa áo choàng bằng khí. Điều đó khiến nàng chấn động.
Không sách vở nào trong Tiên Lâm Uyển từng nhắc đến hiện tượng này.
Một buổi tối, trong lúc ngồi thiền, nàng bất giác vẽ lên mặt đất một đồ hình lạ. Đó không phải trận pháp nàng học, mà là một loại ấn chú cổ đại, chỉ thoáng qua trong giấc mộng sau khi rời Thanh Tâm Đàm. Đồ hình như vũ trụ thu nhỏ, những đường xoắn ánh sáng đan xen tượng trưng cho “Khí – Mộc – Tâm – Ấn”, giống như bí pháp khai linh cấm của một thời đại đã bị phong ấn trong sử sách.
Ánh mắt nàng trầm xuống.
“Chẳng lẽ… ta không chỉ là người xuyên qua thời không, mà còn là người mang theo… thứ gì đó đã bị quên lãng từ tiền kiếp?”
Nàng không dám nói ra. Không ai sẽ tin. Mà có khi, chính việc nàng tồn tại – đã là điều “lẽ ra không được phép xảy ra”.
Trong khi đó, ở Tàng Vân Điện, nơi Lăng Thiên Thánh Quân cư ngụ – vốn là nơi chiến khí nặng nề đến mức không một tiên tử nào dám bén mảng – lại có một dị biến nhẹ.
Lăng Thiên sau khi trở về từ Thanh Tâm Đàm, không giống thường lệ đi nhập định, mà đứng hàng giờ trước một phiến ngọc cổ treo ở tiền điện. Đó là Tàn Lưu Thạch – một khối linh thạch chỉ những Thánh Quân mới có thể sử dụng, dùng để cảm ứng khí vận và linh lực bất thường trong cõi tiên giới.
Và đêm nay, đá khẽ rung.
Trên bề mặt khối thạch, hiện lên ấn ký mờ nhạt của một linh mạch cổ, có hình dáng rất giống cánh hoa mộc, bị một chuỗi văn ấn phong tỏa.
Hắn thở ra một hơi lạnh.
“Quả nhiên là Mộc Linh tộc. Không phải tộc hiện tại… mà là đời cổ. Thời đại ấy đã bị diệt tận.”
Ánh mắt Lăng Thiên thâm trầm, nhưng không còn sắc lạnh vô cảm. Trong lòng hắn là một xoáy sâu chưa từng có.
Ký ức về hình ảnh người con gái trong tấm áo huyền y giữa quảng trường đỏ lửa cứ mãi hiện về trong tiềm thức hắn. Hắn không biết vì sao lại nhớ, chỉ biết… trái tim hắn, vốn đã chết lặng hơn ngàn năm, khẽ nhói khi nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Tô Mộc Dao lúc nàng rời Thanh Tâm Đàm.
Hắn siết chặt nắm tay.
“Nếu linh hồn nàng thật sự đã quay lại… thì lần này, ta tuyệt không để nàng rơi vào bi kịch cũ.”
Trở lại Tiên Lâm Uyển, Tô Mộc Dao vẫn tiếp tục tu luyện, cố gắng vờ như mọi chuyện đều bình thường. Nhưng bên trong, nàng không còn là người chỉ bị cuốn theo dòng định mệnh.
Nàng bắt đầu ghi chép lại những ký ức mờ nhạt khi thiền định – như thể tự dựng lại bản ngọc giản thất lạc từ quá khứ, từng ký hiệu, từng luồng khí vận, từng câu chú bằng ngôn ngữ cổ không ai còn dùng.
Dưới gốc linh mộc, trong ánh trăng rọi xuống tán lá như vảy bạc, nàng ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói:
“Ta không biết ta là ai… nhưng nếu số mệnh buộc ta phải gánh vác điều gì, ta sẽ không né tránh.”
“Kể cả nếu phải đối đầu với Thiên Cung.”
You cannot copy content of this page
Bình luận