Sau sự kiện chiếc bánh hoa quế “có vấn đề” ấy, Tô Mộc Dao hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng đã hiểu rằng Thiên Cung không phải chốn thần thánh thanh tịnh như trong sách vở, mà là một mê cung quyền lực, nơi mỗi bước đi đều có thể giẫm phải gai ngầm. Nơi đây, lời nói dịu dàng có thể giấu lưỡi dao, và ánh mắt thiện ý có thể ẩn sát cơ. Từ giây phút đó, nàng quyết định: phải tự cứu lấy mình. Nàng sẽ không để bất kỳ ai dễ dàng sắp đặt vận mệnh mình nữa. Tinh Lan từ đó cũng trở nên vô cùng cẩn trọng. Tiểu tiên thị vốn trong sáng, nay học được cách dò xét trước khi tin, kiểm tra trước khi dâng, đôi mắt to tròn đã dần có sự đề phòng trong sáng như sương mỏng.
Trong những ngày yên lặng tiếp theo ở Tiên Lâm Uyển, Tô Mộc Dao miệt mài tu luyện, và bất ngờ phát hiện một đặc điểm kỳ lạ trong linh mạch mình. Nàng cảm nhận được thiên địa chi khí không chỉ luân chuyển quanh thân thể, mà còn như đang đáp lại sự điều khiển vô hình của nàng giống như cỏ cây, đá ngọc, cả giọt sương trên cánh hoa cũng rung lên theo ý niệm nàng truyền ra. Mỗi lần nàng tĩnh tọa, thảo mộc xung quanh khẽ nghiêng mình, linh khí trong vườn tụ lại thành những dòng chảy mềm mại, bao bọc lấy nàng như một dòng suối vỗ về tâm linh.
“Chẳng lẽ đây là thể chất đặc biệt của nguyên chủ? Hay là linh hồn xuyên thế của ta đã khiến kinh mạch sản sinh dị biến?” – Tô Mộc Dao tự vấn. Nàng vẫn chưa rõ câu trả lời, nhưng một điều chắc chắn: nếu sử dụng hợp lý, đây có thể là chìa khóa sinh tồn trong chốn tiên giới đầy sóng ngầm này.
Vào một buổi chiều, giữa lúc nàng đang luyện công, một vị tiên quan trong sắc phục màu tím nhạt, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết, đột ngột xuất hiện trước cổng Tiên Lâm Uyển. Hắn chắp tay, không hề cúi đầu:
“Mộc Dao Tiên Tử, theo chỉ dụ của Thiên Hậu, ngươi phải tham gia khảo nghiệm của các tiên tử tân tiến nhập Thiên Cung. Bảy ngày nữa, tại Linh Ngọc Trường, trận pháp khảo hạch sẽ diễn ra. Kẻ không đến hoặc thất bại, sẽ bị tước tiên vị, đày khỏi Thiên giới.”
Tô Mộc Dao nghe xong, sắc mặt trầm tĩnh như nước lặng. Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Thần nữ tuân mệnh.”
Sau khi tiên quan rời đi, Tinh Lan gần như bật khóc: “Tiên tử! Khảo nghiệm đó vô cùng khắc nghiệt! Ngài chưa từng học trận pháp… nếu thất bại… Thiên Hậu chẳng phải đạt được mục đích rồi sao? Hay là… cầu Huyền Thanh Đế Quân giúp một tay đi?”
Tô Mộc Dao không trả lời ngay. Nàng bước đến bên gốc đào, đưa tay chạm vào thân cây phủ rêu, ánh mắt sâu thẳm: “Không. Hắn đã làm quá nhiều vì ta. Ta không thể mãi nép sau lưng người khác. Tinh Lan, giúp ta tìm hết các sách vở trận pháp trong Tiên Lâm Uyển, từ sơ đẳng nhất. Ta phải học.”
Sáu ngày tiếp theo, không khí trong Tiên Lâm Uyển như ngưng đọng. Tô Mộc Dao ngày đêm vùi đầu trong sách, luyện tập miệt mài dưới ánh trăng và nắng sớm. Trận pháp đối với nàng ban đầu như một mớ dây rối rắm, nhưng dần dần, nhờ khả năng cảm nhận linh khí đặc biệt và đầu óc logic từ thế giới hiện đại, nàng tìm ra quy luật. Giống như giải phương trình nhiều ẩn, mỗi ký hiệu, mỗi chú văn, mỗi phương hướng đều có tính hệ thống, là chìa khóa dẫn đến tâm trận. Nàng thậm chí dựng lên các trận nhỏ trong khu vườn: trận khói sương, trận dẫn thủy, trận tụ linh… Những trận đơn sơ ấy giúp nàng rèn luyện cảm giác và vận hành linh lực. Đôi khi, hoa nở sớm dưới trận pháp nàng bố trí, mây tụ lại trên mái ngói mà không tan… Cây cỏ, gió trời như cùng luyện tập với nàng.
Ngày khảo nghiệm cuối cùng cũng tới. Linh Ngọc Trường được mở ra, một quảng trường tròn rộng mấy trăm trượng, lát toàn ngọc bích thượng phẩm, giữa không trung lơ lửng vô định giữa tầng trời thứ bảy. Từng vòng linh quang chuyển động dưới đất như sóng ngầm, tiên khí ngưng tụ thành sương lơ lửng, tựa như chốn thánh địa. Trên các khán đài hình bán nguyệt, các vị tiên quan, tiên tử, các thống lĩnh thần tướng của Thiên Cung lần lượt hiện thân. Giữa trung tâm, Thiên Hậu ngự trên đài Kim Phượng, áo bào lộng lẫy, ánh mắt lạnh như băng. Bên cạnh nàng, Thiên Phi Tô Nhược Tuyết sắc mặt tái nhợt, ánh mắt phức tạp đảo về phía đài chính giữa sân – nơi Tô Mộc Dao đứng đơn độc như chiếc lá giữa gió ngược. Nàng biết rõ, hôm nay là trận chiến sinh tử để định đoạt chỗ đứng của muội muội mình ở chốn tiên đình. Xa hơn, Lăng Thiên Thánh Quân đứng thẳng như tùng vững, ánh mắt thâm sâu khó lường đảo qua Tô Mộc Dao. Hắn vẫn mang khí chất cô độc cao ngạo, nhưng trong đáy mắt lóe lên một tia sáng hứng thú.
“Khảo nghiệm bắt đầu!” – tiên quan tuyên lệnh.
Dưới sân, các trận pháp bắt đầu xoay chuyển. Những tấm phù trận ngầm dưới đất hiện ra, dựng nên một mê trận phức hợp có kết cấu biến hóa, bao gồm ảo trận, sát trận, mê trận và khốn trận. Một số tiên tử vừa bước vào đã bị vùi lấp trong mây mù, một số khác lạc hướng. Tô Mộc Dao hít sâu một hơi, dấn bước vào mê trận. Nàng không vận dụng pháp lực ngay mà thả chậm linh hồn cảm ứng, một luồng linh lực trong cơ thể nàng như tỏa ra, cảm nhận từng chuyển động trong lòng đất. Những điểm linh khí hội tụ, những đường dẫn mạch, từng tia rung nhẹ… tất cả như khắc họa trong tâm thức nàng một bản đồ sống của trận pháp. Nàng né tránh, xoay chuyển, tựa như đang khiêu vũ giữa dòng năng lượng hỗn loạn. Mỗi bước đi đều như được tính toán chuẩn xác, mỗi lựa chọn đều nhằm đến điểm yếu của trận pháp. Có lúc nàng dừng lại, nhắm mắt lặng yên chỉ để cảm nhận được luồng phản lực từ một ảo trận đang khởi động. Nàng tránh bẫy, hóa ảo, tiến sâu vào trận mà không bị tổn thương.
“Cái gì?!” Thiên Hậu khẽ thốt lên một tiếng, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia kinh ngạc tột độ. Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng ta. Trên khán đài, Huyền Thanh đứng bật dậy, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngưỡng mộ tột cùng. Ngay cả Lăng Thiên, người vốn trầm mặc ít biểu cảm, cũng khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm của người dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé của Tô Mộc Dao trên sân đấu. Một tia hứng thú, một sự đánh giá cao, thoáng qua trong đáy mắt người. Hắn không còn vẻ thờ ơ như trước.
Một tiếng “ầm” vang lên. Trận pháp rung chuyển. Một tầng mới của sát trận được kích hoạt – trận lôi tiễn. Vô số mũi tên linh lực dày đặc hiện hình, gào thét lao tới từ bốn phương tám hướng. Một vài tiên tử bị thương nặng, máu tươi nhuộm áo bào. Tô Mộc Dao cũng bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này. Nàng nhanh chóng lùi lại, nhưng một mũi tên linh lực đã sượt qua cánh tay nàng, xé toạc một mảng y phục, rướm máu. Nàng khẽ cắn môi, nhưng ánh mắt không hề nao núng. Thay vì tiếp tục tìm lối thoát, nàng chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng từ kiến thức hiện đại về năng lượng và phản lực. Nàng bắt đầu vận dụng linh lực, không phải để phá trận, mà để phản lại dòng chảy của trận pháp, khiến một phần của nó bị nhiễu loạn và quay ngược trở lại chính nó.
Một tầng trận dao động và rồi…
Ầm!
Một vụ nổ ánh sáng nhỏ xảy ra bên trong tâm trận. Trận pháp khẽ rung chuyển, những mũi tên linh lực đang lao về phía nàng đột ngột đổi hướng, bay ngược trở lại một góc khuất của trận pháp, va vào nhau và tan biến. Tô Mộc Dao thừa thắng xông lên, lợi dụng sự hỗn loạn nhất thời của trận pháp do chính nàng tạo ra, nàng nhanh chóng tìm thấy lối thoát và bước ra ngoài. Mặc dù cánh tay vẫn còn rướm máu, nhưng nàng đã thành công một cách ngoạn mục. Sự im lặng bao trùm sân đấu, sau đó là những tiếng xì xào kinh ngạc vang vọng khắp khán đài. Không ai ngờ một tiểu tiên yếu ớt từ Thâm Uyên Cốc lại có thể vượt qua trận khảo nghiệm này một cách ngoạn mục như vậy, đặc biệt là sau khi trận pháp bị tăng cường độ khó một cách bí ẩn.
Huyền Thanh Đế Quân bật đứng, ánh mắt dâng đầy kinh ngạc và xúc động. Thiên Hậu hít sâu một hơi, biểu cảm tối sầm, môi mím chặt đến trắng bệch. Tô Nhược Tuyết mở lớn đôi mắt, không tin vào cảnh tượng vừa xảy ra. Lăng Thiên Thánh Quân nhướng mày, ánh mắt hắn lần đầu sáng rõ. Tô Mộc Dao chậm rãi bước ra khỏi mê trận, dù áo trắng đã rách một mảng, tay rướm máu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, mắt không tránh né.
“Tô Mộc Dao, vượt trận thành công. Đứng đầu khảo nghiệm.” – tiên quan tuyên bố, giọng không giấu được sự kính nể.
Nhưng Thiên Hậu không để nàng bước đi dễ dàng.
“Mộc Dao Tiên Tử đã vượt qua khảo nghiệm. Nhưng bổn cung vẫn cảm thấy linh lực của ngươi còn vương vấn ma khí. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Thiên Cung, bổn cung yêu cầu ngươi phải đến Thanh Tâm Đàm, nơi có linh lực mạnh nhất, để tịnh hóa thêm ba ngày ba đêm. Không được phép gián đoạn.” – lời Thiên Hậu như vết chém lạnh lùng vào lòng người.
Thanh Tâm Đàm là nơi linh lực thuần khiết nhất, nhưng cũng vô cùng hung mãnh. Nếu linh lực chưa đủ vững, có thể bị phản phệ, gây tổn thương kinh mạch. Rõ ràng, đây là một nước cờ khác của Thiên Hậu, muốn kiểm tra giới hạn của Tô Mộc Dao đến mức cuối cùng, và đảm bảo nàng hoàn toàn trong sạch, không còn chút tạp chất nào từ Thâm Uyên Cốc hay mối liên hệ với ma khí cổ xưa. Huyền Thanh toan đứng dậy phản đối thì Tô Mộc Dao đã nhanh hơn. Nàng ngước nhìn Thiên Hậu, ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi. “Dạ, thần nữ xin tuân lệnh Thiên Hậu”. Nàng hiểu rằng, chấp nhận thử thách này là cách tốt nhất để chứng minh sự trong sạch của bản thân và khẳng định giá trị của mình với Tiên giới.
Từ đáy mắt Lăng Thiên Thánh Quân, một ánh sáng trầm thẳm như ngọc cổ ánh lên.
Khảo nghiệm kết thúc. Nhưng thử thách thực sự… mới chỉ bắt đầu.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
SHCaLa
Truyện nữ quyền hả bạn?
1 tháng