Sau sự kiện chiếc bánh hoa quế “có vấn đề” ấy, Tô Mộc Dao trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Nàng ý thức được rằng, cuộc sống ở Thiên Cung này không phải là một giấc mộng cổ tích mà là một nơi nàng cần phải chứng tỏ bản thân, nơi mà sự cẩn trọng là điều tối thượng. Nàng không thể tin tưởng bất cứ ai một cách dễ dàng, ngoại trừ bản thân và có lẽ là Huyền Thanh Đế Quân – vị ân nhân duy nhất thực sự quan tâm đến nàng. Tinh Lan, sau cú sốc với con kiến nhỏ, cũng trở nên thận trọng hơn, luôn kiểm tra kỹ lưỡng mọi thứ trước khi đưa cho Tô Mộc Dao, dù trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi mơ hồ về sự nghiêm khắc và quyền uy của Thiên Hậu.
Tô Mộc Dao vẫn tiếp tục miệt mài tu luyện trong sự tĩnh lặng của Tiên Lâm Uyển. Nàng nhận ra linh lực của bản thân, hay đúng hơn là của nguyên chủ, có một sự tương thích kỳ lạ với các loại thảo mộc và vạn vật thiên nhiên. Khi ngồi thiền, nàng có thể cảm nhận được dòng chảy của linh khí trong từng cây cỏ, và thậm chí dường như có thể “giao tiếp” với chúng ở một mức độ nào đó, giúp việc tịnh hóa ma khí còn sót lại trong kinh mạch và hấp thu linh khí thuần khiết trở nên hiệu quả hơn nhiều so với những gì được ghi trong các cuốn công pháp thông thường. Sự tiến bộ của nàng diễn ra nhanh chóng một cách khó tin, mặc dù nàng luôn cố gắng che giấu điều đó để tránh gây thêm sự chú ý không mong muốn, bởi nàng hiểu rằng sự khác biệt đôi khi cũng là một cái gai trong mắt kẻ khác.
Một ngày nọ, một vị tiên quan phụ trách việc tu luyện các tiên tử mới từ Thiên Cung đến Tiên Lâm Uyển. Ông ta, với vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt đánh giá, thông báo: “Mộc Dao Tiên Tử. Theo lệnh của Thiên Hậu, ngươi phải tham gia vào khảo nghiệm vào cuối tuần này. Đây là thử thách bắt buộc đối với mọi tiên tử mới được đưa về Thiên Cung để đánh giá linh lực và sự hiểu biết về các trận pháp cơ bản.” Tô Mộc Dao thầm nhíu mày. Khảo nghiệm? Đây là một bài kiểm tra khó khăn, chắc chắn được đặt ra để đánh giá năng lực của nàng một cách nghiêm ngặt, nhất là sau những đồn đại về nguồn gốc và sự kỳ lạ của nàng. Nguyên chủ Mộc Dao Tiên Tử vốn tu luyện không có người hướng dẫn, kiến thức về trận pháp chắc chắn rất yếu kém. Đây là một thử thách lớn mà nàng phải đối mặt.
“Dạ đa tạ ngài đã nhắc nhở, ta sẽ tham gia.” Tô Mộc Dao điềm tĩnh đáp lời, dù trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch ứng phó. Sau khi tiên quan rời đi, Tinh Lan lo lắng ra mặt. “Tiên Tử, khảo nghiệm rất khó, đặc biệt là với người chưa từng học trận pháp như người. Hơn nữa, những trận pháp này thường do Thiên Hậu đích thân kiểm duyệt, rất khắc nghiệt. Liệu người có cần cầu xin Huyền Thanh Đế Quân giúp đỡ không?” Tô Mộc Dao xoa đầu Tinh Lan, ánh mắt kiên định: “Không cần. Ta sẽ tự đối phó. Ngươi hãy giúp ta tìm hiểu tất cả các tài liệu về trận pháp mà Tiên Lâm Uyển này có, dù là sơ đẳng nhất.” Nàng tin vào khả năng của mình và không muốn dựa dẫm quá nhiều.
Trong mấy ngày sau đó, Tô Mộc Dao dốc hết sức nghiên cứu. Với trí tuệ của một người hiện đại và khả năng tư duy logic nhanh nhạy, nàng nhanh chóng nắm bắt được những nguyên lý cơ bản của trận pháp. Nàng nhận ra trận pháp của Tiên giới, dù phức tạp, cũng dựa trên những quy luật nhất định của năng lượng và sự sắp xếp. Nàng không chỉ học thuộc lòng, mà còn cố gắng hiểu sâu về cách linh lực vận hành trong từng trận. Nàng cũng bí mật vận dụng khả năng đặc biệt của mình để cảm nhận các luồng linh khí trong khu vườn, thử hình dung ra các trận pháp nhỏ, như thể đang chơi một trò chơi giải đố vô cùng phức tạp.
Ngày khảo nghiệm đến. Địa điểm là một sân đấu rộng lớn trong Thiên Cung, được lát bằng ngọc bích sáng bóng, bao quanh bởi khán đài nơi các vị tiên quan, tiên tử và thậm chí cả một số vị thần cũng đến quan sát. Tô Mộc Dao cảm nhận được vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình, một số tò mò, một số khinh thường, và một số thì mang theo ý vị xem kịch vui, chờ đợi sự chật vật của nàng. Trên khán đài cao nhất, Thiên Hậu Ly Nguyệt uy nghi ngồi chính giữa, khuôn mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt sắc như dao liếc xuống sân đấu, rồi dừng lại trên người Tô Mộc Dao với vẻ dò xét kỹ lưỡng. Bên cạnh nàng, Thiên Phi Tô Nhược Tuyết ngồi với vẻ mặt lo lắng, đôi mắt thường xuyên liếc nhìn Tô Mộc Dao với vẻ phức tạp, vừa muốn quan tâm lại vừa e dè. Xa hơn một chút, Huyền Thanh Đế Quân cũng có mặt, ánh mắt người đầy lo âu và quan tâm khi nhìn Tô Mộc Dao, như một vị trưởng bối lo lắng cho hậu bối trong nhà.
Bất ngờ, một bóng dáng cao lớn, khí chất ngút trời xuất hiện trên khán đài dành cho các vị tiên nhân. Đó là Lăng Thiên Thánh Quân. Hắn khoác trên mình chiến bào màu đen huyền bí, mái tóc dài buộc cao, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng như băng đá. Hắn đứng đó, uy nghi và trầm mặc, tỏa ra một luồng khí thế áp người khiến không ai dám lại gần. Ánh mắt thâm thúy của người đảo qua sân đấu, rồi dừng lại trên Tô Mộc Dao. Đó là một cái nhìn thoáng qua, nhưng nó mang theo một sự sắc bén và một chút tò mò hiếm hoi, khiến Tô Mộc Dao bất giác cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Nàng biết Lăng Thiên Thánh Quân đến để kiểm tra tình hình chung của các tiên tử mới và sự kiện do Thiên Hậu chủ trì, chứ không phải vì riêng nàng.
“Khảo nghiệm bắt đầu!” Tiên quan phụ trách hô vang. Sân đấu hiện ra một trận pháp phức tạp, biến hóa liên tục với những luồng linh khí rực rỡ và ảo ảnh. Đây là một trận pháp cấp trung, không dễ dàng đối với một tiên tử mới. Các tiên tử khác thi triển pháp thuật, cố gắng tìm lối thoát. Một số nhanh chóng bị loại, một số chật vật tiến lên trong sự hỗn loạn của linh lực.
Tô Mộc Dao bước vào trận pháp. Ban đầu, nàng chỉ thử nghiệm, dùng linh lực cảm nhận các luồng khí, từng chút một khớp nối với kiến thức đã học. Nàng không cố gắng dùng sức mạnh để phá vỡ trận pháp, mà tìm cách đi xuyên qua nó, giống như tìm một lối thoát trong mê cung khổng lồ. Khả năng cảm nhận linh khí độc đáo của nàng giúp nàng “nhìn” thấy những luồng chảy ẩn sâu bên trong trận pháp, những điểm yếu và những lối đi mà người khác không thể nhận ra. Nàng di chuyển chậm rãi nhưng chắc chắn, né tránh những cạm bẫy ẩn giấu, vượt qua những ảo ảnh mê hoặc một cách linh hoạt.
Ánh mắt của Thiên Hậu càng lúc càng trở nên sắc lạnh hơn khi thấy Tô Mộc Dao không bị mắc kẹt hay chật vật như những gì nàng ta mong đợi. Ngược lại, trên khán đài, Huyền Thanh lộ rõ vẻ kinh ngạc, rồi ánh mắt chuyển sang vui mừng. Đột nhiên, trận pháp biến đổi dữ dội hơn, một luồng sát khí bùng lên, kèm theo những mũi tên linh lực sắc bén bay vút đến. Rõ ràng, đây là sự tăng cường sức mạnh của trận pháp, khiến độ khó tăng lên gấp bội. Các tiên tử khác bắt đầu hoảng loạn, một vài người bị thương nặng.
Tô Mộc Dao cũng bị bất ngờ trước sự thay đổi đột ngột này. Nàng nhanh chóng lùi lại, nhưng một mũi tên linh lực đã sượt qua cánh tay nàng, xé toạc một mảng y phục, rướm máu. Nàng khẽ cắn môi, nhưng ánh mắt không hề nao núng. Thay vì tiếp tục tìm lối thoát, nàng chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo, một suy nghĩ lóe lên trong đầu nàng từ kiến thức hiện đại về năng lượng và phản lực. Nàng bắt đầu vận dụng linh lực, không phải để phá trận, mà để phản lại dòng chảy của trận pháp, khiến một phần của nó bị nhiễu loạn và quay ngược trở lại chính nó.
Một tiếng “ầm” nhỏ vang lên, tựa một trận lôi đình giữa hư không. Trận pháp khẽ rung chuyển, những mũi tên linh lực đang lao về phía nàng đột ngột đổi hướng, bay ngược trở lại một góc khuất của trận pháp, va vào nhau và tan biến.
“Cái gì?!” Thiên Hậu khẽ thốt lên một tiếng, đôi mắt lạnh lùng lóe lên tia kinh ngạc tột độ. Điều này nằm ngoài dự đoán của nàng ta. Trên khán đài, Huyền Thanh đứng bật dậy, ánh mắt vừa bất ngờ vừa ngưỡng mộ tột cùng. Ngay cả Lăng Thiên, người vốn trầm mặc ít biểu cảm, cũng khẽ nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm của người dán chặt vào bóng dáng nhỏ bé của Tô Mộc Dao trên sân đấu. Một tia hứng thú, một sự đánh giá cao, thoáng qua trong đáy mắt người. Hắn không còn vẻ thờ ơ như trước.
Tô Mộc Dao thừa thắng xông lên, lợi dụng sự hỗn loạn nhất thời của trận pháp do chính nàng tạo ra, nàng nhanh chóng tìm thấy lối thoát và bước ra ngoài. Mặc dù cánh tay vẫn còn rướm máu, nhưng nàng đã thành công một cách ngoạn mục. Sự im lặng bao trùm sân đấu, sau đó là những tiếng xì xào kinh ngạc vang vọng khắp khán đài. Không ai ngờ một tiểu tiên yếu ớt từ Thâm Uyên Cốc lại có thể vượt qua trận khảo nghiệm này một cách ngoạn mục như vậy, đặc biệt là sau khi trận pháp bị tăng cường độ khó một cách bí ẩn.
Thiên Hậu Nguyệt Ly, với vẻ mặt tối sầm, cố gắng giữ lại vẻ bình tĩnh và uy nghiêm. Nàng ta khẽ vẫy tay, tiên quan phụ trách vội vàng tiến đến, tuyên bố kết quả khảo nghiệm. Tô Mộc Dao đã vượt qua, đạt điểm cao nhất trong số các tiên tử mới. Tuy nhiên, trước khi Tô Mộc Dao kịp về chỗ, Thiên Hậu lại cất giọng lạnh lùng: “Mộc Dao Tiên Tử đã vượt qua khảo nghiệm. Nhưng bổn cung vẫn cảm thấy linh lực của ngươi còn vương vấn ma khí. Để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Thiên Cung, bổn cung yêu cầu ngươi phải đến Thanh Tâm Đàm, nơi có linh lực mạnh nhất, để tịnh hóa thêm ba ngày ba đêm. Không được phép gián đoạn.”
Thanh Tâm Đàm là nơi linh lực thuần khiết nhất, nhưng cũng vô cùng hung mãnh. Nếu linh lực chưa đủ vững, có thể bị phản phệ, gây tổn thương kinh mạch. Rõ ràng, đây là một nước cờ khác của Thiên Hậu, muốn kiểm tra giới hạn của Tô Mộc Dao đến mức cuối cùng, và đảm bảo nàng hoàn toàn trong sạch, không còn chút tạp chất nào từ Thâm Uyên Cốc hay mối liên hệ với ma khí cổ xưa. Huyền Thanh định lên tiếng phản đối, nhưng Tô Mộc Dao đã nhanh hơn. Nàng ngước nhìn Thiên Hậu, ánh mắt kiên định, không chút sợ hãi. “Dạ, ta xin tuân lệnh Thiên Hậu”. Nàng hiểu rằng, chấp nhận thử thách này là cách tốt nhất để chứng minh sự trong sạch của bản thân và khẳng định giá trị của mình với Tiên giới.
Với ánh mắt lạnh lùng cuối cùng của Thiên Hậu, cùng với ánh mắt dò xét xen lẫn sự quan tâm bí ẩn từ Lăng Thiên Đế Quân, Tô Mộc Dao biết, con đường phía trước còn nhiều thử thách để nàng chứng tỏ giá trị và tìm ra vị trí của mình trong thế giới tiên cảnh này.
You cannot copy content of this page
Bình luận