Huyền Thanh đích thân đưa Tô Mộc Dao đến Tiên Lâm Uyển, một khu vực tách biệt và yên tĩnh, nằm khuất sau những cụm mây trắng bồng bềnh và rừng đào cổ thụ vươn mình đón nắng. Nơi đây, linh khí thuần khiết đến mức gần như hóa lỏng thành sương mù mỏng manh, bao phủ lấy những đình đài, lầu các được xây dựng bằng gỗ quý và đá ngọc. Tiên Lâm Uyển tuy không tráng lệ bằng các cung điện chính của Thiên Cung, nhưng lại thanh nhã và tràn đầy sức sống, một vẻ đẹp tĩnh mịch mà sâu lắng.
“Đây là Tiên Lâm Uyển. Linh khí ở đây dồi dào, rất thích hợp cho việc tu luyện và tịnh hóa cơ thể.” Huyền Thanh ôn tồn giới thiệu, ánh mắt người đầy vẻ quan tâm. “Ngươi cứ an tâm tĩnh dưỡng ở đây. Bổn quân đã căn dặn tiên thị Tinh Lan chăm sóc ngươi chu đáo. Nếu có bất cứ khó khăn gì, đừng ngần ngại tìm ta.”
Tô Mộc Dao khẽ gật đầu, lòng thầm cảm kích nhìn Huyền Thanh. Người là người duy nhất thực sự quan tâm và giúp đỡ nàng ở nơi xa lạ này, một điểm tựa vững chãi giữa bối cảnh hoàn toàn mới mẻ. “Đa tạ Huyền Thanh Đế Quân. Ngài đã cứu mạng và cho ta nơi ở, ta không biết báo đáp thế nào.”
Huyền Thanh khẽ mỉm cười, nụ cười thanh khiết như gió sớm mai, không chút vẩn đục. “Không cần đa tạ. Bổn quân làm điều phải làm. Huống hồ, ta thấy ngươi có căn cốt đặc biệt, không nên bị mai một trong Thâm Uyên Cốc.” Người nói rồi, lại dặn dò thêm vài lời về các quy tắc cơ bản ở Tiên Lâm Uyển, và những điều cần lưu ý khi tu luyện để tịnh hóa ma khí còn vương vấn trong kinh mạch, trước khi cáo từ, để lại nàng một mình trong không gian yên bình.
Sau khi Huyền Thanh rời đi, Tô Mộc Dao bắt đầu khám phá nơi ở mới của mình. Căn phòng nàng được an bài bài trí đơn giản nhưng tinh tế, với giường ngọc mát lạnh, bàn đá cổ kính và một lò hương nhỏ tỏa mùi trầm hương dịu nhẹ, tĩnh tâm. Cửa sổ mở ra một khung cảnh tuyệt đẹp của khu vườn tiên với những loài hoa quý hiếm đang khoe sắc, hồ nước trong vắt phẳng lặng như gương và những cây cổ thụ vươn mình đón nắng, từng chiếc lá rung động trong gió nhẹ. Tô Mộc Dao hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự bình yên hiếm có đang bao trùm lấy nàng, một sự tĩnh lặng mà thế giới cũ ồn ào không thể mang lại.
“Tham kiến Mộc Dao Tiên Tử,” một tiểu tiên trẻ tuổi với khuôn mặt hiền lành, đôi mắt lanh lợi bước vào, cúi người hành lễ cung kính. “Tiểu tiên là Tinh Lan, phụ trách chăm sóc Tiên Tử.”
Tinh Lan giúp Tô Mộc Dao sắp xếp đồ đạc. Nàng chợt nhận ra mình chẳng có gì nhiều ngoài bộ y phục trên người và một vài vật dụng cơ bản do Huyền Thanh Đế Quân sai người chuẩn bị. Tinh Lan còn mang đến cho Tô Mộc Dao một vài cuốn công pháp tu luyện cơ bản và giới thiệu về lịch trình sinh hoạt ở Tiên Lâm Uyển. Tô Mộc Dao nhận ra rằng, dù là tiên giới, nơi phép thuật bay bổng, vẫn có những thứ tương đồng với đời sống hiện đại: có lịch trình, có quy tắc, và có cả những lời đồn đại xì xào len lỏi.
Trong những ngày đầu tiên ở Tiên Lâm Uyển, Tô Mộc Dao dành phần lớn thời gian để tu luyện theo hướng dẫn của Huyền Thanh và các công pháp cơ bản. Với linh hồn từ thế giới hiện đại cùng những kiến thức khoa học, tư duy logic, nàng cảm thấy việc hấp thu linh khí và vận hành công pháp có phần khác biệt so với những gì sách vở miêu tả. Nàng không hoàn toàn làm theo sách vở một cách cứng nhắc, mà linh hoạt thử nghiệm, dựa trên sự nhạy cảm của bản thân với linh khí và cảm giác của cơ thể. Bất ngờ thay, phương pháp “bất quy tắc” này lại có hiệu quả ngoài mong đợi. Linh khí trong cơ thể nàng dần ổn định, ma khí bị đẩy lùi, và một luồng năng lượng thuần khiết, mạnh mẽ hơn trước bắt đầu lưu chuyển trong kinh mạch.
Tuy nhiên, cuộc sống ở Thiên Cung không hề hoàn toàn yên bình. Ngay trong những ngày đầu, Tô Mộc Dao đã cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ xa, những lời bàn tán xì xào mỗi khi nàng xuất hiện bên ngoài Tiên Lâm Uyển. Những lời đồn đại nhanh chóng lan truyền: “Tiên tử yếu ớt từ Thâm Uyên Cốc”, “được Huyền Thanh Đế Quân ưu ái đặc biệt”, “có vẻ đẹp lạ thường, e là mang theo điềm gở”… Tất cả đều xuất phát từ sự lo ngại của các tiên nhân về một cá thể không rõ nguồn gốc lại được Thánh Quân chú ý đặc biệt, nhất là khi nàng lại mang theo dấu vết ma khí từ nơi phong ấn cổ xưa.
Một buổi sáng nọ, Tinh Lan mang đến một khay điểm tâm với món bánh hoa quế yêu thích của Tô Mộc Dao, được biết từ lời kể của tiên thị phụ trách nguyên chủ. “Tiên Tử, đây là món điểm tâm từ Thiên Cung Thượng Thiện Phòng đặc biệt gửi đến, nói là do Thiên Hậu đích thân ban tặng để chúc mừng Mộc Dao Tiên Tử bình phục.” Tinh Lan nói với vẻ mừng rỡ, sự ngây thơ hiện rõ trên khuôn mặt.
Tô Mộc Dao khựng lại. Thiên Hậu? Ánh mắt nghiêm nghị và đầy dò xét của Thiên Hậu trong ngày đầu tiên hiện lên trong tâm trí nàng. Một người quyền lực như Thiên Hậu sẽ không vô cớ ban tặng thứ gì đó mà không có mục đích hay ý đồ. Nàng nhìn chiếc bánh hoa quế thơm lừng, đẹp mắt, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm bất an. Bằng trực giác nhạy bén của một người hiện đại đã quen với những âm mưu ẩn khuất trong xã hội và trong các tiểu thuyết, Tô Mộc Dao cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng khẽ đặt chiếc bánh xuống, không vội vàng nếm thử. “Tinh Lan, bánh này… ngươi đã kiểm tra chưa?”
Tinh Lan ngây thơ lắc đầu: “Dạ chưa ạ. Đây là ban thưởng của Thiên Hậu, ai dám kiểm tra chứ ạ? Hơn nữa, nó được đưa trực tiếp từ Thượng Thiện Phòng, là nơi chuyên lo ẩm thực cho Thiên Đế và Thiên Hậu.”
Tô Mộc Dao suy nghĩ một lát. Không kiểm tra không được. Nàng không thể liều mạng được. Nàng nhớ trong những tình tiết trong tiểu thuyết thường có những loại độc vô hình, hoặc linh khí bị pha tạp để hãm hại người khác. Nàng giả vờ làm rơi một hạt hoa quế nhỏ từ trên bánh xuống đất. Ngay lập tức, một con kiến nhỏ đang bò gần đó bò đến, chạm vào hạt hoa quế, rồi bất động, thân hình cứng đờ.
Tô Mộc Dao hít một hơi lạnh. “Tinh Lan, ngươi mang bánh này đi vứt đi. Không được cho ai ăn cả.” Giọng nàng trở nên nghiêm trọng, không còn vẻ yếu ớt thường ngày. Tinh Lan hoảng hốt khi nhìn thấy con kiến. “Mộc Dao Tiên Tử… lẽ nào…”
“Đúng vậy,” Tô Mộc Dao trầm giọng. “Đây là một sự thăm dò. May mà ta cẩn thận”. Nàng biết Thiên Hậu đang muốn thử xem nàng có dễ bị lừa hay không, hoặc muốn làm suy yếu cơ thể nàng một cách từ từ để kiểm soát. Sự việc chiếc bánh hoa quế không đơn thuần là một tai nạn đã khiến Tô Mộc Dao nhận ra rõ ràng hơn: nàng đang bị Thiên Hậu và các thế lực bảo thủ khác trong Thiên Cung giám sát chặt chẽ. Cuộc sống ở Thiên Cung này không phải là thiên đường, mà là một nơi đầy rẫy sự đề phòng và cần sự mạnh mẽ để tồn tại. Nàng biết, con đường tu luyện và sinh tồn ở đây sẽ gian nan hơn nàng tưởng rất nhiều.
You cannot copy content of this page
Bình luận