Danh sách chương

Khi hào quang vàng kim cuối cùng tan dần sau bóng Thiên Hậu, bầu không khí trong quảng trường Thiên Cung cũng dịu lại, như một cơn giông quyền lực vừa rút đi, để lại mặt hồ phẳng lặng mà sóng ngầm vẫn còn cuộn trong lòng sâu. Huyền Thanh Đế Quân không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu với Tô Mộc Dao rồi vung tay, một đạo linh quang xanh biếc lập tức bao phủ lấy nàng.

Thế giới trước mắt nàng chuyển động. Chỉ trong tích tắc, Tô Mộc Dao đã rời khỏi quảng trường Thiên Cung, đặt chân đến một chốn linh sơn mù sương phủ kín – Tiên Lâm Uyển. Đó là một nơi yên tĩnh, nằm khuất sau mấy tầng mây, giữa rừng đào cổ thụ ngàn năm nở hoa bất tận. Khắp không gian là mùi hương thanh thuần như sương mai, linh khí đậm đặc đến nỗi hóa thành màn sương mỏng, nhẹ nhàng bay lượn quanh những đình viện bằng bạch ngọc và gỗ trầm hương quý giá. Tiếng chim linh điểu hót xa vẳng, âm vang trong gió như khúc cổ cầm từ thời thái cổ vọng lại.

“Đây là nơi tịnh dưỡng và tu luyện tốt nhất bổn quân có thể an bài.” Huyền Thanh dịu giọng, tay áo dài khẽ phất, linh khí quanh người dao động như mặt hồ lan sóng. “Nơi đây tách biệt khỏi náo nhiệt Thiên Cung, lại gần linh tuyền và cổ mạch, có thể giúp ngươi hóa giải tàn dư ma khí và ổn định linh thể.”

Tô Mộc Dao đứng giữa khung cảnh mỹ lệ, lòng dâng lên một dòng cảm xúc khó gọi thành tên. Sau cuộc diện kiến đầy áp lực với Thiên Hậu, nơi này như một khoảng lặng, như một chiếc hồ yên bình sau cơn giông đêm.

“Đa tạ Đế Quân…”

Huyền Thanh mỉm cười, ánh mắt vẫn giữ nét ấm áp, không mang theo mảy may cao ngạo hay quyền uy lạnh lẽo. “Không cần cảm tạ. Bổn quân chỉ làm điều cần làm. Ngươi… là người có vận mệnh đặc biệt, không nên để mai một nơi Thâm Uyên Cốc.” Nói rồi, hắn khẽ vung tay lần nữa.

Từ phía sau, một tiểu tiên nữ y phục lụa xanh nhạt, gương mặt thanh tú bước ra, cúi đầu hành lễ: “Tham kiến Đế Quân, tham kiến Mộc Dao Tiên Tử. Tiểu tiên là Tinh Lan, sẽ phụng mệnh chăm sóc Tiên Tử từ nay.”

Huyền Thanh trao đổi với Tinh Lan vài câu, dặn dò sơ lược rồi cáo lui. Trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn Tô Mộc Dao, ánh mắt trầm lặng mang theo một lời hứa không thốt thành. Khi linh quang biến mất, để lại khung trời bình yên, nàng biết từ giờ, chính mình phải tự gánh lấy vận mệnh.

Tiên Lâm Uyển khác xa những hình dung nàng từng có về Thiên Cung. Không có sự lộng lẫy lóa mắt, cũng chẳng có nghi trượng rườm rà. Thay vào đó là nét đẹp cổ kính, thanh đạm, mang linh hồn của thiên nhiên và pháp tắc. Khu phòng được an bài cho nàng nằm giữa một dãy hành lang lát đá thanh thạch, mái cong uốn khói, phía trước là hồ sen cổ, phía sau là rừng đào mù sương. Phòng nhỏ, đơn sơ nhưng tinh tế. Một chiếc giường ngọc mát lạnh trải đệm tơ tiên, bàn đá đặt lò hương trầm, từng làn khói vẽ thành ảo ảnh trong không trung. Mỗi vật phẩm đều mang khí linh cổ xưa, như được chế tác bởi những nghệ nhân thượng cổ.

“Tiên Tử, đây là lệnh bài của Tiên Lâm Uyển, từ nay ngài có thể ra vào tu luyện khu vực phụ cận, nhưng chưa thể rời khỏi Tiên Lâm Uyển khi chưa được phép.” Tinh Lan khẽ nói, vừa dâng lên khay đựng vài quyển công pháp cổ và mấy viên linh đan sáng trong.

Tô Mộc Dao nhận lấy, lòng dâng lên nỗi xúc động thầm lặng. Nàng đến nơi này như một kẻ ngoại lai giữa thế giới thần linh, thân bất do kỷ, chẳng biết bạn thù ở đâu. Chỉ còn cách duy nhất: mạnh lên.

Những ngày đầu tại Tiên Lâm Uyển trôi qua trong tĩnh mịch và nỗ lực. Nàng chăm chỉ tu luyện, vận hành công pháp Huyền Thanh lưu lại. Nhưng thay vì cứng nhắc theo sách, nàng áp dụng trực giác, thứ nhạy bén và đầy lý trí từ cuộc sống hiện đại để cảm nhận dòng linh khí đang lưu chuyển trong mình.

Mỗi khi nhắm mắt nhập định, nàng thấy linh khí như dòng suối bạc, chảy giữa kinh mạch hỗn loạn. Nơi đó, vẫn còn chút ma khí ẩn sâu, lạnh lẽo, tối tăm. Nàng học cách dẫn dắt linh khí tinh thuần vào, thấm vào từng huyệt đạo, từng điểm tụ khí, chậm rãi đẩy lùi bóng tối khỏi cơ thể.

Nàng thất bại. Lại thử lại. Lại thất bại. Rồi… có một buổi chiều, lúc hoàng hôn nhuộm rừng đào thành màu rượu nhạt, nàng đột nhiên cảm nhận được một tia sáng. Một luồng khí ấm áp tỏa ra từ đan điền, luân chuyển dịu dàng qua từng kinh mạch. Ma khí lặng lẽ co rút. Cơ thể như được gột rửa. Trong khoảnh khắc ấy, nàng bật khóc. Không phải vì đau đớn. Mà vì lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình không còn bất lực. Nhưng sự bình yên chỉ là vẻ ngoài. Chỉ ít ngày sau, Tinh Lan khẽ bẩm báo: “Tiên Tử, Thượng Thiện Phòng gửi đến điểm tâm. Là món bánh hoa quế Thiên Hậu ban riêng cho Tiên Tử, mừng ngài hồi phục.”

Chiếc khay bạc mỏng đặt giữa bàn. Bánh hoa quế vàng óng, thơm nhẹ như mộng. Tô Mộc Dao không cười. Nàng nhớ rõ ánh mắt của Thiên Hậu hôm ấy: không oán hận, nhưng đầy kiểm soát. Một nữ nhân quyền uy như vậy, sao đột nhiên ban thưởng? Trong hoàng cung dù là Thiên Cung hay nhân thế làm gì có lòng tốt thuần túy? Nàng lặng lẽ bẻ một mảnh bánh nhỏ, đặt dưới chân bàn đá. Vài phút sau, một con linh trùng nhỏ bay tới, chạm nhẹ vào mảnh bánh rồi rũ cánh, tắt thở.

“Tinh Lan,” nàng khẽ gọi. “Mang khay này đi. Nói rằng ta cảm tạ thánh ân, nhưng hiện chưa thể ăn ngọt vì cơ thể còn yếu. Và đừng để ai khác đụng vào.”

Tinh Lan run nhẹ, nhưng gật đầu. Không hỏi thêm. Tô Mộc Dao ngồi lặng một lúc lâu, nhìn vầng mây tím đang bay ngoài cửa sổ. Một chiếc bánh nhỏ, một phép thử lớn. Thiên Hậu không giết nàng. Nàng ta đang quan sát và nàng – Tô Mộc Dao, không thể sơ suất.

Nếu muốn sống.
Nếu muốn biết thân thế thật của mình.
Nếu muốn chọn lựa vận mệnh.

Nàng… phải mạnh hơn nữa.
Phải là người chơi, chứ không phải con tốt.

Kể từ hôm đó, nàng bắt đầu không chỉ tu luyện, mà còn học cách quan sát, suy đoán, và đối nhân xử thế trong Thiên Cung. Tô Mộc Dao – người từng sống ở thế giới hiện đại, hiểu rõ lòng người, hiểu rõ thủ đoạn. Nàng giờ đây từng bước bày ra con đường sinh tồn của chính mình trong thế giới tiên giới rực rỡ nhưng đầy ẩn họa. Chặng đầu tiên của nàng đã bắt đầu!

Hết Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    SHCaLa

    Truyện nữ quyền hả bạn?

Trả lời

You cannot copy content of this page