“Ngươi quả nhiên không nhớ gì về chuyện tu luyện sao? Đã cố chấp đột phá mà không có người chỉ dẫn, lại hấp thu ma khí vãng lai… thật may mắn khi bổn quân kịp thời phát hiện và cứu ngươi”. Huyền Thanh Đế Quân ôn tồn nói, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng phảng phất sự tiếc nuối và lo lắng. Người khẽ phẩy tay, một chiếc bình ngọc nhỏ, được chạm khắc tinh xảo bằng ngọc phỉ thúy, xuất hiện trong lòng bàn tay. Bình ngọc tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ, mang theo mùi hương thanh nhẹ, sảng khoái lạ lùng. “Hãy dùng chút đan dược này, sẽ giúp ngươi ổn định linh lực và khôi phục sức khỏe”.
Tô Mộc Dao nhận lấy bình ngọc. Đan dược bên trong tỏa ra mùi hương thanh nhẹ, khiến tâm trí nàng thoáng chốc thư thái hơn rất nhiều, như thể mọi muộn phiền đều tan biến. Nàng không ngần ngại, tin tưởng nuốt xuống. Ngay lập tức, nàng cảm nhận được một dòng ấm áp, tinh khiết lan tỏa khắp cơ thể, thấm sâu vào từng kinh mạch. Cơn đau nhức rã rời từ vai và khắp người cũng dịu đi trông thấy, sức lực dường như đang dần trở lại.
“Mộc Dao Tiên Tử, ngươi là một trong số ít những tiên nhân còn sót lại của tộc Mộc Linh, vốn sinh ra đã có linh lực thuần khiết và thiên phú đặc biệt với cỏ cây sinh linh, nhưng lại bị bỏ lại ở Thâm Uyên Cốc từ nhỏ. Ngươi không có sư môn, không có người chỉ dẫn, tu luyện hoàn toàn dựa vào bản năng và những cuốn công pháp cổ xưa tự tìm được”. Huyền Thanh giải thích thêm, ánh mắt vẫn ẩn chứa sự quan tâm sâu sắc. Người dừng lại một chút, khẽ cau mày, vẻ mặt lộ ra sự lo ngại hiếm thấy. “Thâm Uyên Cốc này… vốn là một nơi linh khí hỗn tạp, lại giáp ranh với Ma Vực – nơi chiến thần Lăng Thiên Thánh Quân đã phong ấn Ma Tôn từ vạn năm trước. Gần đây, phong ấn có dấu hiệu suy yếu, ma khí tàn dư thường xuyên tràn ra, không chỉ ảnh hưởng đến những vùng đất yếu ớt như Thâm Uyên Cốc mà còn lay động cả nền tảng của Tiên giới. Lần này nếu không phải bổn quân phái người đi điều tra sự bất thường của phong ấn, e rằng ngươi đã nguy hiểm đến tính mạng rồi”.
Lăng Thiên Thánh Quân! Ma Tôn! Tô Mộc Dao thầm kêu lên trong lòng. Câu nói ấy như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí nàng, chiến thần biểu tượng của sức mạnh và công lý mà nàng hằng ngưỡng mộ trong những câu chuyện. Nàng không ngờ mình lại có cơ hội đặt chân đến thế giới của vị ấy, và thậm chí còn được một vị Đế Quân nhắc đến như một vị cứu tinh. Song, những lời của Huyền Thanh cũng khiến nàng rùng mình. Vạn năm trước? Phong ấn suy yếu? Điều đó có nghĩa là mối đe dọa từ Ma Tôn và có lẽ là cả những thế lực tà ác viễn cổ ẩn sâu hơn đang dần quay trở lại. Nàng cảm nhận được một áp lực vô hình từ thông tin này, nặng nề hơn cả cơn đau thể xác.
“Thâm Uyên Cốc không còn an toàn cho ngươi nữa. Nơi đây linh khí tuy dồi dào nhưng lại quá gần với Ma Vực, không thích hợp cho việc tu luyện một mình, đặc biệt là khi ngươi còn quá yếu ớt và không có ai chỉ dẫn”. Huyền Thanh nói, người chậm rãi đứng dậy. Hắn vươn tay về phía nàng, ánh mắt dịu dàng và kiên định. “Bổn quân sẽ đưa ngươi về Thiên Cung, an bài cho ngươi một nơi ở và tìm người chỉ dạy tu luyện đàng hoàng. Đừng lo lắng. Ở Thiên Cung, ngươi sẽ được bảo vệ tuyệt đối”. Tô Mộc Dao khẽ gật đầu, lòng thầm cảm kích. Nàng không còn lựa chọn nào khác. Trong thế giới xa lạ này, Huyền Thanh Đế Quân là người duy nhất nàng có thể tin tưởng và dựa vào lúc này.
Huyền Thanh nhẹ nhàng bế bổng Tô Mộc Dao lên. Thân thể nàng vẫn còn quá yếu ớt, không thể phản kháng, nhưng cảm giác được nâng niu lại khiến nàng có chút an tâm. Nàng cảm nhận được hơi ấm lan từ cánh tay người, cùng với mùi hương thanh nhã đặc trưng của thảo mộc và linh khí. Hắn không hề vội vã, động tác rất cẩn trọng, như thể sợ làm đau nàng dù chỉ một chút. Một luồng ánh sáng xanh lam dịu nhẹ bao phủ lấy hai người, rồi họ nhẹ nhàng bay vút lên không trung, xuyên qua tầng mây dày đặc, hướng về phía chân trời rực rỡ.
Dưới chân, những khu rừng rậm rạp, những ngọn núi hùng vĩ thu nhỏ dần, ẩn mình giữa những tầng mây trắng xóa như biển cả bồng bềnh. Tô Mộc Dao nhìn thấy những dãy núi cao ngất trời, những dòng sông uốn lượn như dải lụa bạc, và những kiến trúc nguy nga, lộng lẫy lấp ló giữa mây núi, tỏa ra hào quang rực rỡ. Đó là Thiên Cung! Cung điện vàng son lộng lẫy, nguy nga tráng lệ, mái ngói cong vút dát vàng lấp lánh, mây ngũ sắc lượn lờ bao quanh như những dải lụa trời. Tiên hạc trắng muốt bay lượn trên không trung, những vị tiên nhân khoác y phục lụa là thướt tha, khuôn mặt thanh thoát, đang bận rộn với công việc hoặc tiêu dao tự tại.
Cảnh tượng này, dù có trí tưởng tượng phong phú đến đâu, Tô Mộc Dao cũng chưa từng hình dung được nó sẽ chân thực và mỹ lệ đến nhường này, vượt xa mọi mô tả trong tiểu thuyết. Nàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận linh khí thuần khiết tràn ngập buồng phổi, như gột rửa mọi mệt mỏi và hoang mang. Mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Từ nay, nàng là Mộc Dao Tiên Tử của tiên giới. Một thế giới đầy rẫy hiểm nguy nhưng cũng chứa đựng vô vàn điều kỳ diệu và những cuộc gặp gỡ định mệnh đang chờ đợi. Nàng tự nhủ, dù khó khăn đến mấy, nàng cũng sẽ cố gắng sống sót, khám phá thế giới này và tìm ra mục đích của mình trong vận mệnh mới.
You cannot copy content of this page
Bình luận