Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Trời còn chưa rạng, sương sớm đã phủ mờ các hành lang dài của Thiên Cung. Trong cái lạnh ngấm tận cốt tủy ấy, một cơn tĩnh lặng lạ thường bao trùm khắp tiên cung, như báo hiệu cho một bước chuyển biến trọng đại đang cận kề. Tô Mộc Dao đứng lặng trước cửa tiểu viện, ánh mắt nàng xa xăm nhìn về phương bắc, nơi được ghi trong cổ thư là vùng đất trắng xoá ngàn năm không tan, nơi phong ấn đầu tiên của Âm Ảnh Thần đang dần lộ rõ dấu hiệu rạn vỡ.
Nàng vận một thân tiên y màu trắng ngà, viền lục nhạt, nhẹ như khói sương, dưới lớp áo choàng dày dệt bằng linh vũ Tuyết Điểu do Huyền Thanh Đế Quân tặng. Dưới thắt lưng đeo pháp trượng Mộc Huyền, linh khí chảy xuôi dọc sống trượng, khẽ rung mỗi khi nàng điều tức. Huyết mạch Mộc Linh trong cơ thể nàng không ngừng dao động, tựa hồ đang cảm ứng với thứ gì đó từ xa xôi, vừa thân quen vừa rợn ngợp.
Phía ngoài sân viện, Lăng Thiên Thánh Quân đã đứng đó từ lúc nào. Hắn vẫn vận chiến bào đen ánh lam, trường bào dài khẽ lay theo gió, khí chất như kiếm cổ giấu vỏ, vừa trầm lặng vừa sắc bén. Dưới chân hắn là một con Thủy Ngân Băng Long thần thú hiếm gặp từ thời thượng cổ, toàn thân phủ vảy bạc ánh băng lam, hai cánh dài như tấm lụa trời, mỗi nhịp đập đều làm không gian xung quanh chấn động nhẹ.
“Nàng đã sẵn sàng chưa?” Giọng hắn khẽ vang, không mang theo uy áp thường thấy, chỉ là một câu hỏi, nhưng ẩn sau là hàng trăm tầng cảm xúc mà hắn chưa từng nói thành lời.
Tô Mộc Dao khẽ gật đầu. “Vâng, Thánh Quân.”
Nàng bước lên lưng Băng Long, tay khẽ đặt lên vảy lưng sinh vật thần thánh. Linh khí nơi đây đậm đặc đến mức khiến nàng cảm thấy bản thân như đang đứng giữa tâm điểm của một lốc xoáy linh lực. Lăng Thiên ngồi phía trước, hơi lạnh không thể xâm nhập kết giới do hắn thi triển xung quanh cả hai.
Khi Băng Long cất cánh, cánh nó mở ra như hai dòng ngân hà giữa không trung, mang họ rời khỏi Thiên Cung, bay vào tầng trời sâu thẳm. Dưới chân họ, những mái điện lộng lẫy dần nhạt đi giữa biển mây. Phía xa, bầu trời phương bắc u ám một cách bất thường như thể có điều gì đó đang ngủ yên và chờ thời.
Trong suốt hành trình, Lăng Thiên thỉnh thoảng chỉ tay về phía những đám tinh vân đang chuyển động chậm rãi trong không gian: “Đó là Vân Hồn Tinh Lộ, linh khí ở đó từng được dùng để luyện Huyền Băng Kiếm. Nhưng giờ… nó biến dị. Linh khí tại rìa Tam giới đã có dấu hiệu vỡ vụn.”
Tô Mộc Dao cảm nhận được điều đó. Mỗi dòng khí trôi qua đều mang theo những dao động bất ổn, như tiếng vọng từ một cơn ác mộng chưa trọn vẹn. Nàng thử điều tức, nhưng linh khí ở tầng trời này không hề dễ dung hòa, không thuần, không tạp, mà như có linh hồn riêng đang cưỡng lại mọi sự kiểm soát.
Cảnh sắc thay đổi. Trước mặt họ là một biển tuyết trải dài bất tận, tuyết bay không ngừng, lơ lửng như bị đóng băng giữa không gian. Tuyết Sơn Vạn Cổ hiện ra cao vời vợi, không phải một dãy núi, mà là một mảng ký ức cổ đại của Tam giới, dựng nên từ băng đá, gió tuyết và thời gian bị phong ấn.
Từ xa, Tô Mộc Dao đã cảm nhận được khí tức âm u dưới lòng đất. Huyết mạch trong nàng đập mạnh từng hồi. Có một tiếng gọi mơ hồ không rõ ràng, nhưng đầy mị lực. Nó không mang hình dạng hay thanh âm, chỉ là một sự cộng hưởng sâu sắc với dòng chảy linh hồn của nàng, như thể có một phần cổ xưa nào đó của nàng đang ngủ quên tại Tuyết Sơn.
Phi long hạ xuống một bãi băng phẳng, nơi có một lối nhỏ dẫn vào lòng núi. Đó là một khe đá hẹp, ẩn mình dưới lớp tuyết dày, tưởng như chỉ là một vết nứt của tự nhiên. Nhưng khi tiến gần, Tô Mộc Dao cảm nhận được sự kháng cự vô hình, như có một kết giới cổ xưa đang bảo vệ điều gì đó sâu thẳm.
Lăng Thiên rút ra một mảnh ngọc phù cổ, ép lên vách đá. Vết nứt phát sáng, rồi lặng lẽ mở ra, để lộ một đường hầm băng ngầm kéo dài vào lòng núi. Hơi lạnh dâng tràn, như hàng ngàn linh hồn đang thở dài trong gió tuyết.
Hắn quay sang nàng, giọng trầm: “Dao Dao, nơi này không giống bất cứ chốn nào trước đây nàng từng đến. Nàng sẽ nghe thấy những tiếng gọi, thấy những ảo ảnh. Đừng để chúng làm lay động bản tâm.”
Nàng khẽ gật đầu. Trong lòng nàng biết rõ, thử thách ở Tuyết Sơn Vạn Cổ không chỉ là hàn khí và ma vật, mà là chính mình đối mặt với bản ngã, với nỗi sợ, với định mệnh đã định sẵn.
Họ bước vào trong. Ánh sáng bên ngoài dần khuất. Mỗi bước chân vọng lại một tiếng động dài, như thể thời gian nơi đây trôi chậm lại. Tiếng thì thầm vang lên nhẹ như hơi thở, nhưng đầy uy lực:
“Mộc Linh… ngươi đã đến… đã đến thật rồi…”
You cannot copy content of this page
Bình luận