Danh sách chương

Chương 1: Khởi đầu

10/07/2025

Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung

10/07/2025

Chương 3: Thiên Hậu

10/07/2025

Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện

10/07/2025

Chương 5: Thử thách

10/07/2025

Chương 6: Thanh Tâm Đàm

10/07/2025

Chương 6.1: Đoạn truyện xưa

10/07/2025

Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn

10/07/2025

Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm

10/07/2025

Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo

10/07/2025

Chương 10: Sóng Gió

10/07/2025

Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên

10/07/2025

Chương 12: Thân Phận

10/07/2025

Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch

10/07/2025

Chương 13.1: Chìa khóa

10/07/2025

Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ

10/07/2025

Chương 15: Tộc Diệp Thảo

10/07/2025

Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên 

11/07/2025

Chương 17: Sứ Mệnh

11/07/2025

Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu

11/07/2025

Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn

11/07/2025

Chương 20: Hang Động Băng Phong

11/07/2025

Chương 21: Giao Ước Trong Băng

11/07/2025

Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải 

12/07/2025

Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn

12/07/2025

Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải

12/07/2025

Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời

12/07/2025

Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân

14/07/2025

Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới

14/07/2025

Chương 30: U Minh Cổ Lâm

14/07/2025

Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng

14/07/2025

Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa

14/07/2025

Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu

Chương trước

Chương sau

Gió đầu thu se lạnh lướt qua hàng tùng cổ thụ trong Tiên Lâm Uyển, cuốn theo mùi linh thảo thoảng hương trầm. Tô Mộc Dao ngồi trầm ngâm bên thềm ngọc, ánh mắt dõi về phương Bắc xa xăm, nơi Tuyết Sơn Vạn Cổ ẩn mình sau lớp mây bạc không tan. Mật thư cổ từ tay Thánh Quân Huyền Thanh đã vén màn một chân tướng xưa cũ: nàng là kẻ mang sứ mệnh phong ấn thế lực tà ác từ Hư Vô Chi Địa – Âm Ảnh Thần.

Sau khi mật thư cổ của vị trưởng lão thất truyền được mở ra, những dòng chữ tượng hình mờ nhòe ánh lên sắc bạc cổ kính, tiết lộ thiên cơ về sự trở lại của một thế lực tà ác – Âm Ảnh Thần, khí tức trong Thiên Cung trở nên trầm trọng và trĩu nặng hơn bao giờ hết.

Từ chính điện cho đến các cung viện, các vị tiên quân, tiên nữ, và trưởng lão đều bàn tán, suy đoán, thậm chí e dè trước biến chuyển bất thường của linh mạch khắp Tam giới. Những dị tượng từng chỉ hiện diện trong cổ thư nay lại rục rịch xuất hiện: mây máu che trời ở Đông Uyên Hải, cột băng khắc nghiệt mọc lên giữa vùng Huyền Ngọc Đàm, linh thú bị đồng hóa hóa thành hung vật… Tất cả là điềm báo cho một hồi tai biến mà các phong ấn cổ xưa không thể kìm hãm được nữa.

Tô Mộc Dao, sau khi biết mình chính là “mạch nguồn” của một sứ mệnh xưa cũ, không còn là một tiên tử mờ nhạt giữa hàng vạn linh thể nơi Thiên Cung. Nàng đã trở thành nhân vật trung tâm trong một ván cờ không ai biết rõ bàn tay nào đang sắp đặt. Nàng lặng lẽ ở lại Tiên Lâm Uyển, dưới tán cổ thụ ngàn năm luôn có linh quang lấp lánh như mưa sao, miệt mài chuẩn bị cho chuyến đi tới Tuyết Sơn Vạn Cổ – nơi được ghi trong cổ thư là trụ cột phương Bắc của phong ấn Tứ Tượng.

Những ngày sau đó, nàng dốc toàn lực chuẩn bị. Trong phủ đệ, cổ thư xếp thành chồng cao, linh thạch tỏa sáng lấp lánh khắp nội thất. Nàng đọc lại các thư tịch xưa về Mộc Linh tộc, nghiên cứu cách kết hợp linh lực với các ấn pháp cổ để củng cố phong ấn và chống lại dị tà khí. Huyết mạch trong nàng ngày càng sôi sục, như linh cảm được hành trình sắp tới chính là then chốt để thức tỉnh hoàn toàn sức mạnh còn ngủ yên trong huyết quản.

Tô Mộc Dao biết, thời gian không còn nhiều.

Nàng tiếp tục điều động huyết mạch Mộc Linh, khai mở thêm tầng sâu của linh thức. Có những đêm, khi linh lực dâng tràn, nàng cảm giác như bản thân không còn là chính mình, mà là một sinh linh cổ xưa từng trải qua hàng vạn kiếp sinh tử với thiên địa. Nàng nghe thấy tiếng gọi trong gió, như vọng về từ lòng đất:
“Mộc khí bất diệt, phong ấn còn… huyết mạch hồi sinh, bóng tối rẽ đường…”

Mỗi lời thì thầm ấy như một mảnh ghép rơi ra từ giấc mộng viễn cổ. Trong tĩnh lặng, nàng bắt đầu hiểu: Đây không đơn thuần là chiến đấu hay cứu chữa, mà là khôi phục một chu trình bị đứt đoạn, chống lại sự xâm nhập của những thứ không thuộc về Tam giới.

Huyền Thanh Đế Quân vẫn đều đặn lui tới. Hắn mang đến cho nàng những cổ tịch đã úa vàng, những tấm bùa pháp vẽ bằng máu linh thú thượng cổ, những viên đan dược tinh luyện suốt trăm năm trong đỉnh Huyền Vân, từ Liên Ngưng Huyết Đơn – bảo vật giúp ổn định mạch lực, đến Bách Tinh Chi Thủy có thể bảo hộ linh hồn trong nơi băng phong khắc nghiệt. Tuy hắn không nói nhiều, nhưng ánh mắt luôn sâu lắng, dịu dàng, chứa đầy lo lắng mà không ép buộc. Huyền Thanh dừng bước trước cửa viện, ánh mắt chứa tia ngưng trọng hiếm có:

“Phía bắc Tuyết Sơn, dưới tầng băng vạn trượng, có một cổ động. Người xưa gọi nơi đó là Băng Tủy Động, tương truyền từng là nơi trấn thủ của một nhánh Mộc Linh xưa nhưng sau một trận chiến với Âm Ảnh Thần, toàn bộ bị đóng băng. Không ai còn quay trở lại từ đó. Nếu linh mạch phương Bắc thực sự đang nứt vỡ, e rằng nơi ấy chính là tâm điểm…Mộc DaoTiên Tử, ngươi là mấu chốt của đại thế lần này. Nhưng Tuyết Sơn… chưa từng là nơi dễ đặt chân. Hãy nhớ, đừng để huyết mạch dẫn dắt tâm thần. Một khi bản tâm dao động, ấn kết sẽ phản phệ.”

Tô Mộc Dao cúi đầu đáp:

“Đa tạ Đế Quân chỉ điểm. Mộc Dao tất khắc ghi tâm.”

Mấy ngày trước khởi hành, Lăng Thiên cũng đến. Hắn vẫn như ngày nào, phong thái lạnh lùng, bất động tựa như tuyết. Nhưng ánh nhìn dành cho nàng lại nhu hòa lạ thường, như một dòng linh thủy lặng lẽ len vào khe đá. Hắn đứng trên hành lang, nhìn nàng gói linh thạch vào túi gấm, đột ngột cất giọng:

“Nàng đã không còn là tiểu tiên tử non dại của những ngày đầu nữa. Nhưng cũng vì vậy, con đường phía trước sẽ không còn chỗ để lui. Khi bước vào Tuyết Sơn, mọi lựa chọn đều sẽ có cái giá.”

Tô Mộc Dao dừng tay, ngước mắt nhìn người, trong đáy mắt là ánh kiên cường phản chiếu:

“Ta đã chuẩn bị rồi, Thánh Quân. Nếu không phải ta, thì là ai?”

Lăng Thiên lặng đi giây lát. Hắn đưa tay chạm vào vai nàng, linh lực truyền vào nhẹ như sương mỏng:

“Dù phía trước là vực sâu hay thiên uy cuồng nộ, bổn quân… sẽ đi cùng nàng.”

Nơi ngực trái nàng, một tia linh khí khẽ rung. Không phải vì câu nói, mà vì sự hiện diện. Giữa bao biến loạn, chỉ cần người còn ở cạnh, nàng liền không sợ.

Một ngày kia, khi nàng đang lặng lẽ chạm tay vào áo choàng xanh lục thêu văn Mộc Linh chuẩn bị cho chuyến đi thì một vị tiên thị áo lam đến từ Nguyệt Thần Điện, mang theo lời nhắn riêng của Thiên Hậu Ly Nguyệt

Nàng ta quỳ xuống, tay nâng lên một bức ngọc phù:
“Thiên Lâm Tiên Nữ, Thiên Hậu nương nương có lời nhắn, xin người tiếp nhận.”

Tô Mộc Dao đón lấy. Ngọc phù vừa chạm tay, một luồng linh tức thanh lãnh xuyên vào tâm hải. Giọng Thiên Hậu Ly Nguyệt vang lên, uy nghi mà trong trẻo như gió thổi qua mặt hồ đóng băng:

“Mộc Dao Tiên Tử,

Huyết mạch Mộc Linh là căn nguyên của sinh khí. Tựa như rễ cây giữ vững thổ nhưỡng của Tam giới, ngươi – kẻ mang huyết mạch này không chỉ là cứu tinh, mà là trụ cột của sự sống còn. Tuyết Sơn Vạn Cổ là nơi thời gian từng vặn xoắn, là ký ức đông cứng của những ngày phong ấn được lập thành. Ở nơi đó, không phải chỉ dị vật trỗi dậy, mà chính bản tâm con người cũng có thể bị chôn vùi. Hãy dè chừng sự mục rữa. Hãy cẩn trọng với tiếng gọi trong sương. Và nếu ngươi cảm thấy bản ngã bị rạn vỡ, hãy nhớ lấy một điều: Gốc rễ vững, thì lửa đời không thể thiêu tàn.

Tô Mộc Dao im lặng rất lâu sau khi lời truyền kết thúc. Lời nhắn không mang theo nghi kỵ, cũng chẳng gợn gió quyền mưu như những lần trước. Đó là tiếng nói của một người từng trải, từng chứng kiến thời đại chuyển mình, một bậc Thiên Hậu thực sự vì tiên giới mà trằn trọc. Và có lẽ, sau tất cả, nàng ta cũng đã đặt hy vọng vào Tô Mộc Dao – không chỉ như một công cụ, mà như một người kế thừa vận mệnh.

Tô Mộc Dao trầm mặc hồi lâu, nàng chắp tay trước ngực, khẽ hành lễ về phía Bắc:
“Thần nữ xin ghi tạc trong tâm.”

Đêm trước ngày khởi hành, tuyết lặng lẽ rơi trên mái ngói Tiên Lâm Uyển. Sương mỏng phủ lên mái ngói như lớp màn nhung. Trăng treo cao, chiếu xuống sân đá ánh bạc lạnh lẽo. Tô Mộc Dao khoác áo choàng, đứng lặng trước thềm viện, nàng một mình ngồi điều tức dưới gốc tiên thụ. Huyết mạch trong người như dòng suối lớn, thỉnh thoảng vọng lên tiếng ngân nga của cổ linh, như một lời hát không lời từ những đời xa xưa. Nàng nhìn về phương trời xa – nơi ánh ngân hà lẫn vào sương lạnh, bóng dáng Tuyết Sơn vẫn là một đường nét mơ hồ trên bản đồ cổ.

Bỗng Lăng Thiên bước đến bên nàng, hắn xuất hiện không báo trước, chỉ lặng lẽ đưa tay che gió cho nàng.

“Dao Dao,” hắn nhẹ giọng, “Từ nay, con đường đạo tu của nàng không còn chỉ là tu hành mà là bảo vệ. Đừng sợ bóng tối, vì ta sẽ luôn bên cạnh.”

Nàng khẽ mỉm cười. Không phải vì câu nói, mà vì nàng biết hắn sẽ thực sự làm như vậy.

Sáng mai, họ sẽ rời khỏi Thiên Cung.
Bước chân họ sẽ in trên băng tuyết nghìn năm chưa từng ai chạm đến.
Và từ nơi lạnh lẽo nhất, dấu hiệu của một cuộc chiến cổ xưa sẽ lần nữa hiện về.

Hết Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page