Danh sách chương

Chương 1: Khởi đầu

10/07/2025

Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung

10/07/2025

Chương 3: Thiên Hậu

10/07/2025

Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện

10/07/2025

Chương 5: Thử thách

10/07/2025

Chương 6: Thanh Tâm Đàm

10/07/2025

Chương 6.1: Đoạn truyện xưa

10/07/2025

Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn

10/07/2025

Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm

10/07/2025

Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo

10/07/2025

Chương 10: Sóng Gió

10/07/2025

Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên

10/07/2025

Chương 12: Thân Phận

10/07/2025

Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch

10/07/2025

Chương 13.1: Chìa khóa

10/07/2025

Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ

10/07/2025

Chương 15: Tộc Diệp Thảo

10/07/2025

Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên 

11/07/2025

Chương 17: Sứ Mệnh

11/07/2025

Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu

11/07/2025

Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn

11/07/2025

Chương 20: Hang Động Băng Phong

11/07/2025

Chương 21: Giao Ước Trong Băng

11/07/2025

Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải 

12/07/2025

Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn

12/07/2025

Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch

12/07/2025

Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải

12/07/2025

Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời

12/07/2025

Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân

14/07/2025

Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới

14/07/2025

Chương 30: U Minh Cổ Lâm

14/07/2025

Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng

14/07/2025

Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa

14/07/2025

Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 17: Sứ Mệnh

Chương trước

Chương sau

Từ sau hôm đại điện Thiên Cung vang lên thánh chỉ phong thưởng, danh xưng “Thiên Lâm Tiên Nữ” của Tô Mộc Dao dần trở thành một huyền thoại mới trong chốn thượng giới. Tuy nhiên, nàng biết rõ, vinh quang luôn đi kèm thử thách. Mỗi ánh mắt tôn sùng đều ẩn chứa mong chờ, mỗi lời chúc tụng đều kèm theo ràng buộc. Tại Tiên Lâm Uyển, nàng sống giữa hoa đào nở rộ, nhưng lòng lại tựa tùng cô độc giữa băng thiên vạn trượng.

Ngày nọ, khi mây lặng gió trong, Huyền Thanh Đế Quân đằng vân đến chỗ phủ đệ của nàng. Trên tay hắn là một phong thư lụa cổ, khắc phù triện viễn cổ đã mờ, tỏa ra khí tức tang thương như từ tận đáy thời gian vọng về.

“Mộc Dao Tiên Tử,” hắn trầm giọng, “Đây là mật tín của một vị trưởng lão đã quy ẩn mấy nghìn năm trước, người cuối cùng từng tận mắt chứng kiến thời kỳ phong ấn Thượng Cổ tan rạn lần thứ ba. Người ấy để lại di ngôn rằng: ‘Khi ánh mộc phục sinh, và dị độc quấn quanh mạch ngọc, là lúc Tam giới lung lay, Mộc Linh chân mạch sẽ trở thành then chốt dẫn thông vận mệnh.’”

Tô Mộc Dao nhận thư, cảm giác linh hồn chấn động. Khi nàng tháo phong ấn, từng hàng cổ văn hiện lên trong ý thức, như có giọng nói nào đó đang thì thầm trong tâm khảm, một giọng nữ dịu nhẹ vang lên, tang thương mà kiên cường:

“Khi trời đất chưa thành hình, khi ánh sáng còn chưa tách khỏi bóng tối, đã có những thực thể không tên sống giữa kẽ nứt của Hư Vô. Bọn chúng không phải thần, không phải ma, không thuộc sinh linh hay u linh. Chúng là tư niệm tà ác thuần túy, có thể thẩm thấu, biến hoại, lặng lẽ nuốt chửng mọi sinh khí trong vũ trụ. Người đời gọi chúng là Âm Ảnh Thần.

Khi ấy, Mộc Linh tộc là sinh mệnh đầu tiên sinh ra từ ý chí của Thiên Địa, mang mệnh duy trì sinh cơ và cân bằng của vạn vật. Chúng ta, những kẻ mang huyết mạch Mộc Linh thuần tịnh, là những phong ấn sống tồn tại để giữ vững lằn ranh giữa ánh sáng và hỗn độn. Nhưng phong ấn không phải vĩnh hằng. Khi linh khí loãng đi, khi tâm ma trong lòng chúng sinh dâng cao, các kết giới sẽ mờ nhạt. Và khi đó, người kế thừa huyết mạch cuối cùng… sẽ phải chọn hoặc là tái lập phong ấn, hoặc trở thành cánh cổng cho Hư Vô hiện thế.”

Tô Mộc Dao không nói nên lời. Thân thể nàng khẽ run. Không phải nàng đang sợ hãi, mà vì một mảnh xích xiềng vô hình đang dần khép lại quanh số mệnh nàng.

Huyền Thanh khẽ nhíu mày. Hắn đưa tay lên, đặt nhẹ lên vai nàng: “Ngươi là chìa khóa. Nhưng cũng là thanh kiếm cuối cùng. Kể từ giây phút này, mỗi quyết định của ngươi sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Tam giới.”

Nàng ngước nhìn hắn, ánh mắt dần rõ ràng hơn: “Nếu ta là phong ấn, vậy làm sao giữ nó không vỡ?”

Bỗng một giọng nói khác chen vào. Từ cửa viện, Lăng Thiên Thánh Quân bước vào, áo trắng phấp phới giữa ánh tà dương. Ánh mắt hắn sâu như vực lạnh, chứa biết bao nỗi niệm chưa từng thốt:

“Muốn giữ, phải bước đến nơi nó nứt đầu tiên.”

Hắn ngừng một khắc, rồi nói tiếp:

“Dưới chân Tuyết Sơn Vạn Cổ là một trong bốn trụ phong ấn Tứ Tượng Linh Thạch . Nếu thật sự đã có dấu hiệu rạn nứt, nơi đó là nơi chúng ta phải đến đầu tiên.”

Tô Mộc Dao nắm chặt tay. Nàng không còn là tiểu tiên ngơ ngác khi mới bước chân vào Thiên Cung. Những thử thách, những linh thảo chết héo, những tiên nhân hấp hối vì dị độc… tất cả đã tôi luyện nên ý chí không thể lay chuyển trong nàng.

“Vậy hãy để ta cùng đi,” nàng nói, giọng bình tĩnh như mặt hồ mùa đông. “Dù phía trước là tuyết phủ băng sâu, là vực thẳm không đáy hay là ý chí tà ác hàng vạn năm vẫn đang đợi, ta cũng sẽ cùng người đối mặt.”

Thần Quân nhìn nàng. Trong đáy mắt lạnh lẽo kia bỗng xuất hiện một ngọn lửa dịu nhẹ. Ánh mắt ấy mang theo biết bao trọng trách, nhưng khi nhìn vào nàng, tựa hồ như có một chốn để yên lòng giữa mênh mông bão loạn.

Từ hôm đó, Tiên Lâm Uyển trở thành trung tâm của sự chuẩn bị. Cổ tịch về Âm Ảnh Thần được lật giở từng trang. Linh khí tại các cực điểm trong Tiên giới được kiểm tra. Lệnh triệu tập các Thần Tướng từng giữ phong ấn cũng được ban xuống.

Và một đêm kia, trong giấc mộng, Tô Mộc Dao thấy mình đứng giữa một cánh rừng trơ trụi. Từ lòng đất rỉ ra thứ chất lỏng đen kịt. Trong bóng tối dày đặc, một bóng người không mặt mũi, không thân hình, cất giọng cười khe khẽ.

“Ngươi nghĩ ngươi có thể phong ấn ta một lần nữa ư?”

“Ngươi… là huyết mạch Mộc Linh cuối cùng… nhưng cũng là người được chọn để mở cửa.”

“Tô Mộc Dao… khi đến Tuyết Sơn, ngươi sẽ nhớ lại tất cả…”

Nàng choàng tỉnh, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Đêm ấy, trăng treo nơi phương Bắc, nơi có Tuyết Sơn vạn cổ vụt tắt chỉ trong một chớp mắt.

Một linh thạch rạn. Một phong ấn… đã bắt đầu lung lay.

Hết Chương 17: Sứ Mệnh.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page