Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Ánh chiều tà buông xuống Thiên Cung, như lớp lụa mỏng phủ qua ngọc điện tầng mây. Khi Tô Mộc Dao trở về từ tộc Diệp Thảo, bước chân nàng đã không còn nhẹ bẫng của một tiên tử mơ hồ, mà mang theo khí tức trầm ổn của người từng đối diện hiểm họa, từng đứng giữa ranh giới sinh diệt.
Danh tiếng của nàng vang vọng khắp tầng trời, từ Đông Hải đến Bắc Vực, nơi nào có tiên nhân tụ họp, nơi ấy đều truyền nhau về Mộc Dao Tiên Tử – vị tiên nữ duy nhất cảm ứng được cổ độc từ thuở sơ khai, người đã cứu cả một tộc tiên khỏi diệt vong, mà không cần pháp bảo lớn lao, chỉ bằng linh căn thuần tịnh cùng huyết mạch dị thường.
Nhưng vinh quang đến, thì gánh nặng cũng theo sát như bóng với hình.
Lăng Thiên Thánh Quân đích thân đưa nàng trở về Thanh Trúc Uyển. Trong bóng đêm tĩnh mịch, hắn truyền linh lực tinh thuần của mình giúp nàng khôi phục nguyên khí, đồng thời dùng linh pháp cao thâm thanh lọc tàn dư dị độc còn lưu lại trong kinh mạch nàng. Khi lòng bàn tay hắn áp lên đan điền nàng, một dòng ấm áp như suối tiên chảy tràn, thanh khiết và lặng lẽ. Lăng Thiên khẽ nói:
“Dao Dao… lần sau, không cần phải một mình chống đỡ đến tận cùng.”
Tô Mộc Dao ngước nhìn hắn. Trong ánh mắt nàng không chỉ là cảm kích, mà còn là một niềm gì đó thật sâu tựa như một mầm cây nhỏ vừa nảy giữa lớp băng ngàn năm. Nhưng nàng không nói. Nàng chỉ khẽ gật đầu, rồi nhắm mắt, để mặc linh khí dịu dàng lan tỏa trong cơ thể.
Vài ngày sau, giữa tầng trời Thiên Vân, trống thần vang ba hồi. Thiên Cung triệu tập đại triều hiếm có.
Bên trong Thiên Cực Điện, ánh hào quang ngũ sắc lấp lánh trên từng tầng bậc ngọc. Thiên Đế ngồi nơi thượng tọa, áo long bào trắng kim văn rủ xuống hai bên ngai. Dưới điện, các thượng thần, tiên quân, trưởng lão đều hiện diện. Mộc Dao Tiên Tử bước vào, vận bạch y nguyệt sa, tóc cài trâm mộc, ánh mắt trầm tĩnh tựa hồ thu thủy. Nàng quỳ xuống, không ngẩng đầu, chờ nghe thánh chỉ.
Thiên Đế nhìn nàng thật lâu, rồi chậm rãi phán:
“Mộc Dao Tiên Tử, ngươi ở Vân Tức lập đại công, cứu vớt tộc Diệp Thảo khỏi diệt, khám phá dấu tích cổ độc chưa từng ghi chép. Trẫm ban ngươi danh hào Thiên Lâm Tiên Nữ, thưởng một phủ đệ tại Tiên Lâm Uyển, đồng thời cấp ba món linh bảo: Thiên Hồn Ngọc, Mộc Tâm Ấn, và Vấn Linh Châu.”
Chúng tiên đồng loạt cúi mình chúc mừng. Duy chỉ có một người vẫn đứng yên, ánh mắt mang theo tầng tầng sóng ngầm, không ai khác chính là Thiên Hậu Ly Nguyệt.
Nàng khẽ cất giọng, trong vắt như sương mai, nhưng lại mang lưỡi dao ẩn dưới cánh tay áo mềm:
“Thần thiếp vô cùng kính phục công lao của Mộc Dao Tiên Tử. Nhưng năng lực nàng ấy sở hữu… e rằng vượt ngoài khuôn thước Tiên giới. Trong cổ thư từng chép, một vài huyết mạch cổ xưa như Chi Hồn Mộc, Huyết Hồn Tinh Linh – từng mang trong mình khả năng điều phối linh khí thiên địa, nhưng cũng là căn nguyên khiến ma khí cổ đại trỗi dậy. Có khi nào… thứ năng lực nàng dùng để cứu người, cũng có thể trở thành thứ dẫn đến diệt vong?”
Một thoáng im lặng căng như dây đàn. Những ánh mắt của các vị tiên nhân xung quanh lần lượt đổ dồn về phía Mộc Dao mang theo cái nhìn rò xét, mà còn là sự lo lắng đến từ gốc rễ của đạo tâm tiên giới.
Nhưng giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thiên Thánh Quân vang lên, cắt qua tầng tầng suy đoán:
“Thiên Hậu quá lo xa. Bổn quân từng tận mắt quan sát quá trình thanh lọc của Mộc Dao Tiên Tử. Nàng không dẫn động ma khí, mà chỉ hóa giải, như Mộc Linh bản mệnh cảm ứng. Nếu Thiên Hậu nghi hoặc, nên tra cổ sử cho kỹ xem xem ngàn năm trước, ai là người từng dùng huyết mạch Mộc Tộc mà bảo vệ Thiên giới khỏi Ma Viễn Khí?”
Giọng hắn không cao, nhưng rắn rỏi đến mức các bậc trưởng lão không ai dám phản bác. Ly Nguyệt im lặng, nhưng ánh mắt nàng càng thêm u tối, như đoán được nữ tử kia không còn đơn thuần là một kẻ may mắn mang linh căn kỳ dị, mà đã thực sự đặt một chân vào cục diện thiên cơ.
Thiên Đế cũng khẽ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với việc Thiên Hậu liên tục đặt nghi vấn. Cuối cùng, Thiên Đế phán: “Thôi được. Việc này không cần bàn cãi nữa. Mộc Dao Tiên Tử có công, trẫm ban thưởng. Về nguồn gốc huyết mạch, trẫm sẽ sai người điều tra rõ ràng. Mộc Dao Tiên Nữ, ngươi hãy cố gắng tu luyện, phát huy tài năng, cống hiến cho Tiên giới.”
Ngay khi Thiên Hậu trở về cung điện của mình, khuôn mặt nàng ta vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, ánh mắt đầy suy tư. Nàng ta nhận ra, việc công khai đối đầu với Thần Quân là vô ích khi người đã lên tiếng bảo hộ. Nàng ta cần một cách tiếp cận khác, tinh vi hơn, để đảm bảo an toàn cho Tiên giới và đồng thời kiểm soát được tiềm năng của Tô Mộc Dao. Nàng ta bắt đầu lên kế hoạch lợi dụng năng lực của Tô Mộc Dao để đối phó với những dấu hiệu bất ổn từ các phong ấn cổ xưa.
Sau buổi thiết triều, Tô Mộc Dao được đưa về Tiên Lâm Uyển. Phủ đệ tuy mới, nhưng linh khí hài hòa, hoa linh nở quanh năm, hồ nước đọng ánh sao, chim thần trú trên mái ngói. Nhưng nàng không cảm thấy thanh thản. Danh vọng mang đến ánh mắt kính ngưỡng, nhưng cũng đồng nghĩa với vô số âm mưu bủa vây trong bóng tối.
Lăng Thiên thường lui tới, mang theo các bản đồ phong ấn, thư cổ tịch, và cả những đoạn ghi chép mơ hồ về Tộc Mộc Linh thời tiền sử. Có lần, người đứng bên lan can phủ, nhìn ánh trăng phản chiếu trên bích thủy hồ, khẽ nói:
“Dao Dao… ngươi nghĩ Thiên Hậu thật sự chỉ lo cho an nguy Tiên giới?”
Tô Mộc Dao trầm mặc.
Nàng biết rõ, Thiên Hậu không phải kẻ tầm thường. Một ánh mắt, một câu nói, đều có thể xoay chuyển mạch lạc của triều cục. Và nay, khi các phong ấn viễn cổ có dấu hiệu trỗi dậy, nhưng nàng – một tiên tử có huyết mạch chưa minh xác, chính là mồi nhử hoặc vũ khí, tùy theo ai cầm lấy cán dao trước.
Trong những ngày tiếp theo, những dị tượng mới liên tục xảy ra. Ở tây vực, một khe linh mạch đột nhiên nứt toác, sinh ra mây máu. Ở Nam Hoang, lũ linh thú đột biến mọc ra gai đen, hung tàn vô độ. Các đài trắc linh đều ghi nhận sự dao động mạnh mẽ của linh khí tối cổ không phải từ Thập Ma Tộc, mà là từ tầng sâu nhất của Địa Mạch, nơi từng được cho là không tồn tại.
Tô Mộc Dao mỗi đêm đều lặng thiền. Cổ thư trong tay nàng mà Huyền Thanh Đế Quân từng trao, bắt đầu sáng lên từng trang một. Trong đó ghi lại những vết tích phong ấn lạ: Thập Cổ Ấn Trận, một trận pháp được các đại năng thời Hồng Mông lập ra, dùng để niêm phong “Một Vật Không Gọi Tên”.
Khi nàng chạm tay lên bản đồ trận pháp, một hình ảnh hiện lên – bóng một cánh cửa gỗ phủ đầy dây leo, giữa vực sâu ánh tím, và một giọng nói mơ hồ vang vọng trong đầu:
“Mộc Dao… Mộc Linh cuối cùng… liệu ngươi có đủ mạnh để không bị nó nuốt chửng?”
Tô Mộc Dao mở mắt, thở dốc.
Nàng hiểu: dấu hiệu đã bắt đầu. Cuộc khủng hoảng đầu tiên chỉ là khúc dạo đầu của cơn bão. Và nàng dù là Thiên Lâm Tiên Nữ hay là kẻ mang huyết mạch cổ xưa cũng không còn đường lui.
You cannot copy content of this page
Bình luận