Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Ánh kiếm phá mây, xuyên qua tầng tầng kết giới Thiên giới, đưa hai người băng qua vạn dặm thiên sơn. Từ Thiên Cung cao vợi đến vùng đất viễn nam nơi phong ấn xưa ngủ yên, chỉ mất một ngày đường nhưng trong lòng Tô Mộc Dao, hành trình ấy dài như một đời người.
Nàng đứng phía sau Lăng Thiên, y phục trắng bạc tung bay theo gió, ánh trăng đổ xuống lưng kiếm như dòng ngân uốn lượn. Gió quất bên tai, linh khí lạnh buốt dội vào tâm mạch nhưng ánh mắt nàng không dao động. Chuyến đi lần này không chỉ để cứu chữa, mà là đối diện. Đối diện với dấu vết cổ xưa đang dần trỗi dậy trong máu mạch nàng.
Tộc Diệp Thảo nằm sâu trong vùng thảo nguyên Vân Tức, một mảnh đất được che chở bởi linh thảo trăm năm, bao đời an tĩnh, là nơi sinh trưởng của Bích Diệp Linh Thảo – loài thảo dược duy nhất có thể trung hòa ma khí trong kết giới cổ. Người tộc này sống hòa mình với linh thảo, có khả năng nghe tiếng mạch thảo tâm truyền, thậm chí cảm ứng được sự dao động từ vết nứt phong ấn từ hàng trăm dặm.
Nhưng khi Tô Mộc Dao và Lăng Thiên đặt chân đến, những gì họ thấy chỉ là tàn lụi. Thảo nguyên xám bạc, cỏ cây úa rũ, mây trời nhuốm màu tro tàn. Linh thảo quý hiếm từng mọc thành từng rặng xanh giờ hóa đen, như bị đốt cháy từ bên trong. Khí trời nồng nặc một mùi tanh dị, vừa giống máu loãng, vừa tựa hắc khí ẩn trong những phong ấn đã mục.
Người dẫn họ vào là một nữ tử trẻ tuổi – Diệp Mị Khanh, trưởng nữ của tộc, vẻ mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt cương nghị.
“Thánh Quân, Tiên Tử, cảm tạ đã đến. Nhưng e rằng, các người đến trễ một khắc… lại khiến thêm một người mất đi.”
Nàng cúi đầu, dẫn họ đi xuyên qua những cánh đồng tàn lụi. Dọc đường là từng dãy nhà nhỏ, người tộc nằm liệt bên trong, hơi thở mong manh. Linh khí trong cơ thể họ bị rút cạn, tứ chi lạnh ngắt, trên trán còn hằn lên vệt mạch đen hình rễ cây, dấu hiệu của ma khí viễn cổ ăn mòn huyết mạch.
Tô Mộc Dao khụy gối xuống bên một đứa trẻ, ngón tay nàng nhẹ đặt lên tâm mạch.
Ma khí.
Nhưng không giống loại ma khí nàng từng cảm nhận ở Biên Giới Thanh Uyên. Thứ này… có tri giác. Nó không chỉ ăn mòn linh mạch, mà còn chui sâu vào tinh thần thức hải, ký sinh như sương mù bám trên hồn phách. Nàng cảm nhận được sự giằng co bên trong đứa trẻ vẫn còn linh hồn nguyên vẹn, nhưng nó đang bị áp chế, như một ngọn lửa bị nhấn chìm trong nước lầy.
Tô Mộc Dao ngẩng đầu nhìn Lăng Thiên: “Đây là ma khí thức tỉnh. Là loại từng được ghi lại trong Mộc Tộc Cổ Thư: Tà Dẫn Chi Khí.”
Lăng Thiên khẽ nhíu mày. Hắn lật tay, lấy ra một phiến trận đồ cổ.
“Phong ấn tại Phủ Tàn đã có biến. Có lẽ luồng ma khí này là một mảnh lộ ra từ tầng thứ nhất của phong ấn.” – Giọng hắn trầm như đá núi – “Không chỉ có ý thức, mà còn… đang dò đường.”
Đêm ấy, Tô Mộc Dao lập đàn tế nhỏ giữa trung tâm tộc địa – nơi giao hội của ba mạch linh thảo lớn nhất. Nàng bố trí một vòng kết giới đơn giản, không dùng pháp bảo, chỉ dựa vào khí tức bản thân cộng hưởng với thảo mạch. Khi nàng ngồi xuống, một luồng sáng mỏng như sợi tơ hiện ra quanh thân. Cổ thư nàng mang theo khẽ run lên, tỏa ra hương thơm gỗ mục lẫn hương thảo viễn cổ. Nàng cắn ngón tay, nhỏ máu lên đỉnh linh thảo đen đã khô.
Đúng khoảnh khắc ấy, cả vùng đất khẽ rung. Một tiếng rên như từ lòng đất vang vọng. Mặt đất nứt ra một khe nhỏ, hắc khí bốc lên thành cột xoáy. Nhưng thay vì rút lui, nàng nhắm mắt.
Tĩnh tâm. Thả linh thức. Gọi.
Mộc Linh không công phá. Mộc Linh hòa tan.
Nàng vận công pháp vô danh Lăng Thiên dạy – không chiêu, không pháp, chỉ một vòng niệm khởi từ tâm mạch. Luồng khí thanh mộc từ cơ thể nàng lan ra, hòa vào đất, len theo rễ linh thảo, luồn vào gân mạch người tộc.
Một chưởng – không đánh – mà giải.
Một vòng linh lực từ nàng mở ra, tròn như hoa văn trên ngọc giản cổ, ánh sáng lam nhạt từ đất dâng lên, xóa sạch từng sợi hắc khí quanh thân thể bệnh nhân. Đứa trẻ đầu tiên tỉnh lại. Nàng nhìn đứa bé, lòng chấn động. Bởi trong ánh mắt nó, nàng thấy lại một điều mình đã từng đánh mất ở thế giới cũ: sự sống.
Cả đêm hôm đó, nàng chữa cho ba mươi sáu người. Mỗi lần thanh lọc, linh khí trong cơ thể nàng yếu đi, nhưng ánh sáng trong mắt nàng lại sáng thêm một phần. Lăng Thiên đứng từ xa nhìn, ánh mắt không rời khỏi nàng dù chỉ một khắc.
Đến rạng sáng ngày thứ ba, khi mọi người tưởng chuyện đã lắng dịu, một biến cố lại xảy ra. Một mảng trời phía tây bỗng rách toạc, tầng kết giới tự nhiên vốn do linh thảo tạo ra bị xuyên thủng. Từ đó, một sinh vật nửa người nửa bóng tối xuất hiện, thân thể mờ ảo, như sương đen kết lại thành hình, bước từng bước lên mặt đất của Tộc Diệp Thảo.
Lăng Thiên vung tay, kiếm khí lập tức bốc lên trời, chấn động cửu phương. Nhưng sinh vật kia không hề sợ hãi, chỉ chậm rãi nói bằng thứ tiếng cổ đã bị cấm truyền:
“Thiên Mộc đã hiện. Phong Môn… sẽ mở. Lũ các ngươi không thể ngăn.”
Ánh mắt của nó dừng lại nơi Tô Mộc Dao. Một ánh nhìn như từng thấy nàng ở thời đại khác. Nó không nói nữa, tan vào đất. Nhưng giây phút nó biến mất, phong ấn dưới lòng đất chấn động lần nữa.
Trong đêm, Tô Mộc Dao ngồi lặng lẽ bên cây Bích Diệp, lòng không bình lặng như vẻ ngoài. Lời của sinh vật kia – “Thiên Mộc đã hiện” – như một lời nguyền.
Lăng Thiên bước đến, choàng áo choàng lên vai nàng, lặng lẽ ngồi xuống.
“Ta không sợ lời nguyền,” nàng nói nhỏ, “Ta chỉ sợ… một ngày, bản thân không còn là chính mình.”
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dịu lại: “Vậy thì ta ở đây. Để nhắc ngươi… là ai.”
Ánh trăng rọi qua tầng mây, đổ bóng hai người dưới gốc linh thảo đang bắt đầu xanh trở lại.
Ở nơi khác, sâu trong tầng thứ hai của Phong Môn Phủ Tàn, một thanh âm trầm thấp lại vang lên.
“Chúng đã thức tỉnh. Thiên Mộc… đã bắt đầu bước vào trận.”
You cannot copy content of this page
Bình luận