Ngàn Năm Định Mệnh

Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ

Chương trước

Chương sau

Thời gian trôi qua nơi Thanh Trúc Uyển yên tĩnh tựa hồ không mang theo sự gấp gáp của thế tục. Dưới tán trúc xanh rì, Tô Mộc Dao mỗi ngày đều tu luyện, đọc cổ thư, đồng hành cùng Lăng Thiên Thánh Quân trong các buổi rèn luyện bí pháp, từng bước mở ra một con đường mà chính nàng cũng chưa từng dám hình dung.

Từ chỗ chỉ biết tịnh hóa ma khí, nàng giờ đã học được cách cảm ứng linh mạch thiên địa, vận chuyển khí tức cổ xưa hòa vào cơ thể, cho phép nàng không chỉ chữa trị mà còn phá giải, trấn áp và dò tìm mầm mống tà khí trong không gian.

Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Thiên, nàng học cách giữ lòng như nước, dùng tinh thần dẫn dắt linh khí thay vì cưỡng chế điều khiển. Đôi lúc, trong đêm vắng, hai người chỉ ngồi đối ẩm trà thanh bên bờ suối, không nói lời nào, nhưng sự đồng cảm giữa họ như đã vượt qua mọi lời nói. Trong ánh trăng mờ ảo, Mộc Dao thường bắt gặp ánh mắt hắn, một ánh mắt vừa nghiêm nghị của sư phụ, vừa dịu dàng của một tri kỷ, và mơ hồ ẩn chứa điều gì đó nàng chưa dám gọi tên.

Huyền Thanh Đế Quân không thường xuyên xuất hiện, nhưng mỗi lần đến, đều mang theo những thông tin quý giá. Có khi là một tấm bản đồ cổ đánh dấu vị trí những phong ấn nguyên thủy; có khi là một cuốn bí tịch viết tay từ thời Hồng Mông, ghi lại phương pháp hấp thu linh khí Mộc hệ mà không làm tổn hao linh hồn; có khi lại là một miếng ngọc giản phong ấn ký ức tiền kiếp của một vị Mộc Linh đã từng giao chiến với Ma Thần.

Không nói nhiều, không giải thích, hắn chỉ để lại và mỉm cười:

“Ngươi sẽ biết khi đến lúc cần.”

Dưới sự hỗ trợ âm thầm ấy, Tô Mộc Dao không chỉ mạnh lên, mà còn hiểu thêm về vai trò của mình trong trận thế dài đằng đẵng giữa Tiên – Ma – Nhân. Huyết mạch trong nàng dường như không còn là bí ẩn mơ hồ, mà đã bắt đầu thức tỉnh, thỉnh thoảng sinh ra những ký ức vụn vặt: như ánh mắt đẫm lệ của một nữ nhân cổ đại, hay giọng gọi đứt quãng trong mộng: “Dao… đừng quên lời nguyện…”

Trong khi đó, sóng ngầm tại Tiên giới bắt đầu chuyển động.

Từ các nơi xa xôi ở Hạ giới, liên tục xuất hiện những dị tượng đáng sợ. Linh mạch ở Nam Lâm bắt đầu rạn nứt, nước suối ở Thanh Trì nổi lên mùi tanh lạ, rễ cổ thụ già ngàn tuổi khô héo trong chớp mắt. Một vài tộc linh thú bỗng hóa điên, gầm gào như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình.

Đặc biệt, những nơi từng có dấu vết của Phong Ấn Viễn Cổ, đều có biểu hiện suy yếu, như thể một thế lực nào đó đang từ từ bóc gỡ những tầng phong bế đã tồn tại hàng vạn năm.

Một ngày, Thiên Cung nhận được tín phù đỏ khẩn cấp từ Tộc Diệp Thảo, một bộ tộc nhỏ chuyên canh giữ Bích Diệp Linh Thảo, một loài thảo dược hiếm có khả năng thanh lọc ma khí, dùng trong việc duy trì kết giới bảo vệ các vùng phong ấn lớn.

Tín phù ghi rõ: “Thảo nguyên chuyển xám, linh thảo hóa đen, tộc nhân nhiễm bệnh lạ, linh lực tan biến từng đêm. Cầu cứu Tiên giới lập tức can thiệp.”

Thiên Đế triệu tập một cuộc họp khẩn cấp. Các trưởng lão tranh luận kịch liệt, người thì cho rằng nên cử đội tiên y hùng hậu xuống cứu chữa, người lại bảo nên phong tỏa vùng đất ấy, tránh lây lan.

Cuối cùng, Thiên Hậu Ly Nguyệt đứng dậy, tà áo nguyệt quang khẽ lay động theo từng bước đi. Nàng ta nói: “Chuyện này không còn là y đạo thông thường. Nó mang dấu vết năng lượng viễn cổ. Cần một người hiểu rõ ma khí và có năng lực thanh lọc tận căn nguyên, chỉ có Mộc Dao Tiên Tử là thích hợp.”

Nàng dừng một nhịp, rồi tiếp: “Nhưng tộc Diệp Thảo nằm gần khe nứt phong ấn phía Nam. Không thể thiếu người trấn giữ – ta đề nghị Thần Quân Lăng Thiên cùng đi. Một người trị – một người thủ. Vẹn toàn.”

Lời nói hợp lý đến mức khó bác bỏ. Nhưng người trong nội cung đều cảm nhận được: nhiệm vụ này, không đơn giản chỉ là chữa trị.

Sau khi rời triều điện, Lăng Thiên đến gặp Tô Mộc Dao. Người đứng lặng bên hành lang trúc, ánh chiều vàng chiếu lên vai áo trắng bạc của người như phủ sương mỏng.

“Dao Dao,” hắn gọi nàng bằng tên thật, không thêm ‘Tiên Tử’, không là ‘đồ nhi’.
“Chúng ta phải rời đi. Phía trước… là những điều chưa từng được viết vào sử sách.”

Tô Mộc Dao nhìn vào mắt hắn. Nàng không hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Dù là điều gì đang chờ đợi, ta sẽ cùng sư phụ đối mặt.”

Lăng Thiên khẽ nhếch môi. “Ngươi đang dần trở thành thứ mà ta từng mong đợi, không phải một tiên tử yếu đuối, mà là một người bảo hộ thực thụ của Tam Giới.”

Khi họ rời khỏi Thiên Cung, trời dần chuyển tối. Ở phía Nam xa xôi, dưới lòng đất sâu nơi Phong Môn Phủ Tàn tọa lạc, một âm thanh trầm thấp khẽ vang lên như tiếng vỡ của lớp băng cổ.

Một kẻ nào đó trong bóng tối đã bắt đầu hành động.

Một phong ấn… đang rụng lớp thứ nhất.

Hết Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page