Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Sau khi trở về từ Biên Giới Thanh Uyên, bề ngoài Tiên giới vẫn tĩnh lặng như mặt hồ không gợn, nhưng Tô Mộc Dao cảm nhận được rất rõ ràng sự tĩnh lặng ấy chỉ là lớp vỏ mỏng manh che giấu một vực sâu đang âm thầm mở ra dưới chân nàng. Vực sâu ấy không phải đến từ ngoại giới, mà từ chính thân thể nàng là một huyết mạch chưa từng được đánh thức, thân phận chưa từng được gọi tên.
Chỉ có một người thấu rõ điều đó – Lăng Thiên Thần Quân.
Chẳng cần lời giải thích, hắn đã dẫn nàng rời khỏi khu phòng tiên thị, không quay lại Tiên Lâm Uyển, càng không để nàng lộ diện nơi Thiên Uyển Các. Thay vào đó, hắn đưa nàng đến Thanh Trúc Uyển – một tiểu viện nằm phía sau Chiến Thần Điện ẩn sâu trong núi Tịnh Thủy, nhưng lại tách biệt hoàn toàn khỏi sự ồn ào và dòm ngó của thế tục.
Rừng trúc bốn mùa xanh biếc, từng chiếc lá cũng mang theo hơi thở linh khí thanh thuần. Gió nơi đây không dữ dội, nhưng có thể xua tan tạp niệm. Hồ nước nhỏ phản chiếu vầng trăng, linh khí trong không gian đậm đặc đến mức từng sợi tơ bạc có thể thấy được bằng mắt thường. Đây không phải nơi dành cho tiên tử bình thường – mà là chốn tu tâm dưỡng khí, thanh lọc linh hồn.
“Từ nay ngươi ở đây,” Lăng Thiên nói khi dừng chân trước cổng viện. Giọng hắn nhẹ như gió, nhưng ánh mắt vẫn thâm sâu như biển. “Bên trong đã được bố trí phong ấn ba tầng. Không ai được phép tự ý ra vào. Ngươi cần gì, cứ sai bảo tiên thị của Chiến Thần Điện. Nếu cần tu luyện, bổn quân sẽ đích thân chỉ đạo.”
Tô Mộc Dao chỉ khẽ gật đầu. Giờ đây, giữa hai người họ đã có một sợi dây vô hình – không phải giao ước, càng không phải ân tình, mà là một loại… định mệnh. Lòng nàng dâng lên một làn ấm áp khó gọi tên. Nơi này, dẫu không hoa lệ, nhưng mang theo cảm giác yên ổn mà nàng chưa từng nếm trải – cả ở thế giới cũ lẫn nơi đây.
Những ngày sau đó, nàng sống như bị cắt lìa khỏi dòng chảy của thế giới. Không tiên thị, không huyên náo, không ánh mắt dò xét. Chỉ có tĩnh lặng và tu hành.
Lăng Thiên cũng không ép buộc nàng phải theo lộ trình tu tiên thông thường. Hắn không giao nàng những quyển tâm pháp dày cộp hay bắt nàng tụ linh khổ sở từ sáng đến đêm. Ngược lại, hắn còn đưa nàng đến Linh Trì Thâm Uyên, nơi linh khí tụ hội mạnh nhất Chiến Thần Điện, nơi mà ngay cả các đại đệ tử Chiến Thần Điện cũng không dễ được phép bước vào.
Trong lòng hồ linh trì là một khối ngọc trụ được khắc đầy phù văn cổ xưa. Khi nàng đặt tay lên đó, một dòng linh khí lạnh mát như nước suối chảy xuyên qua xương tủy. Không dữ dội, không cưỡng chế mà nhu hòa, dịu dàng như tiếng gọi từ rất xa xưa.
“Ngươi không cần học cách trở thành một người khác.” – Lăng Thiên đứng sau nàng, ánh mắt như xuyên qua tầng mây, nhẹ giọng nói – “Ngươi chỉ cần học cách trở thành chính ngươi! Người mang trong huyết mạch ‘Thiên Mộc Chi Hồn’.”
Tô Mộc Dao lúc ấy chưa hiểu, nhưng nàng biết, từ nay tu hành của nàng sẽ là một con đường khác, con đường không ai từng đặt chân, cũng chẳng ai chỉ dẫn.
Nàng trở lại Thanh Trúc Uyển, ngày đêm thiền định giữa rừng trúc. Cổ thư mà Huyền Thanh Đế Quân từng trao cho nàng cuốn cổ thư chép về Mộc Tộc nay trở thành thứ duy nhất soi sáng con đường phía trước.
Trong thư, đoạn văn cổ được viết bằng ngôn ngữ đã thất truyền, từng dòng chữ như được thêu bằng huyết quang trên nền giấy ngọc. Nàng mất đến bảy ngày mới đọc được nửa đoạn đầu: “Mộc Linh sinh từ Thái Sơ, là con của Vạn Thụ và Thiên Cơ. Kẻ mang mạch này, hoặc phong ấn vạn vật, hoặc khai mở đại họa. Huyết mạch chính là chìa khóa của Phong Môn, cũng là con dao hai lưỡi định đoạn vận mệnh chư thiên.”
Mỗi chữ như dao cắt vào tâm khảm.
Trong đoạn sau, nàng tìm thấy một cái tên đã từng mơ hồ hiện trong ký ức: Thiên Mộc Vị Ương – một Mộc Linh nữ từng xuất hiện vào thời Loạn Thế, đã từng phong ấn cánh cổng hủy diệt dưới Thần Môn bằng chính linh hồn và xác thân. Người đời nói huyết mạch nàng chưa tuyệt, sẽ tái sinh khi ma khí một lần nữa trỗi dậy. Mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng, sự cảm ứng với ma khí, khả năng tịnh hóa kỳ lạ, ký ức mơ hồ trong giấc mộng, tất cả đều là manh mối. Phải chăng… nàng chính là truyền nhân kế tiếp của dòng máu ấy?
Nàng khẽ run, lòng chấn động.
Sau mười ngày tu luyện, Lăng Thiên dạy nàng một dạng công pháp không tên. Không tụ linh, không pháp quyết. Chỉ là một câu: “Ngươi hãy lắng nghe. Vạn vật sẽ hồi đáp.”
Tô Mộc Dao ngồi thiền giữa rừng trúc, ngón tay đặt nhẹ lên thân cây. Nàng bắt đầu cảm nhận được một loại giao tiếp thầm lặng giữa mình và thiên địa. Lá cây rung rinh khi nàng khẽ hít thở. Linh khí lặng lẽ tụ lại quanh nàng, từng sợi bạc mảnh như tơ trời, rồi uốn lượn theo nhịp tim nàng.
You cannot copy content of this page
Bình luận