Chương 1: Khởi đầu
10/07/2025
Chương 2: Cánh Cửa Thiên Cung
10/07/2025
Chương 3: Thiên Hậu
10/07/2025
Chương 4: Khởi Đầu Tu Luyện
10/07/2025
Chương 5: Thử thách
10/07/2025
Chương 6: Thanh Tâm Đàm
10/07/2025
Chương 6.1: Đoạn truyện xưa
10/07/2025
Chương 7: Linh Căn Ẩn Chấn
10/07/2025
Chương 8: Tịnh Hóa Chi Tâm
10/07/2025
Chương 9: Lương Duyên Vấn Đạo
10/07/2025
Chương 10: Sóng Gió
10/07/2025
Chương 11: Khám Phá Thanh Uyên
10/07/2025
Chương 12: Thân Phận
10/07/2025
Chương 13: Khai Phá Huyết Mạch
10/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
10/07/2025
Chương 14: Dấu Hiệu Viễn Cổ
10/07/2025
Chương 15: Tộc Diệp Thảo
10/07/2025
Chương 16: Khủng Hoảng Đầu Tiên
11/07/2025
Chương 17: Sứ Mệnh
11/07/2025
Chương 18: Lời Nhắn Từ Thiên Hậu
11/07/2025
Chương 19: Khởi Hành Đến Tuyết Sơn
11/07/2025
Chương 20: Hang Động Băng Phong
11/07/2025
Chương 21: Giao Ước Trong Băng
11/07/2025
Chương 22: Mật Ngữ Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 23: Lửa Thiêng Hỏa Hải
12/07/2025
Chương 24: Hồi Ức Chưa Tròn
12/07/2025
Chương 25: Lời Nguyền Huyết Mạch
12/07/2025
Chương 26: Hành trình đến U Minh Hải
12/07/2025
Chương 27: Phong Ấn Tạm Thời
12/07/2025
Chương 28: Quá khứ của Huyền Thanh Đế Quân
14/07/2025
Chương 29: Dấu Hiệu Quỷ Dị Từ Rừng Sâu Yêu Giới
14/07/2025
Chương 30: U Minh Cổ Lâm
14/07/2025
Chương 31: Phát Hiện Kinh Hoàng
14/07/2025
Chương 32: Lời Tiên Tri Cổ Xưa
14/07/2025
Chương 13.1: Chìa khóa
Đến ngày thứ mười lăm, nàng khiến một trận pháp linh khí tự động hình thành, không thông qua bất kỳ bùa chú nào.
Đến ngày thứ hai mươi mốt, nàng có thể chỉ dùng một ý niệm, thanh tẩy ma khí còn sót lại trong viên linh thạch Lăng Thiên đưa.
Đến ngày thứ ba mươi, khi mặt trời lên khỏi Tịnh Thủy Sơn, Lăng Thiên nhìn nàng từ xa, ánh mắt như ánh bình minh ẩn chứa ngàn trùng cảm xúc. Hắn không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.
Chính cái gật đầu ấy, khiến lòng nàng khẽ chấn động như một dòng suối chảy ngang qua đá tảng, mềm mại nhưng đầy sức mạnh.
Một đêm nọ, khi nàng đang tĩnh tọa, một mảnh ngọc từ trong cổ thư đột nhiên phát sáng. Ánh sáng xanh lục lan tỏa, tạo thành hình bản đồ trên mặt đất. Ở giữa bản đồ, một vị trí quen thuộc dần hiện rõ – Thần Môn.
Ngay lúc ấy, trong đầu nàng vang lên một tiếng nói mơ hồ, trầm thấp, như xuyên từ mấy ngàn năm trước: “Thiên Mộc đã tỉnh, Phong Môn sắp mở. Ngươi… là người được chọn.”
Tô Mộc Dao mở mắt. Cả Thanh Trúc Uyển gió lặng hẳn, không gian như ngừng lại. Nàng nhìn xuống lòng bàn tay một dấu ấn hình chiếc lá ngọc hiện ra, phát sáng nhè nhẹ, đập nhịp theo tim nàng.
Ở nơi tận cùng Thâm Uyên Cốc, sâu trong lòng đất, giữa tàn tích phong ấn vạn năm, một vết nứt bắt đầu lan rộng. Từng sợi ma khí đen kịt như xúc tu cuộn mình quanh trụ đá. Trong màn sương, một bóng đen không rõ hình người đứng lặng, nhìn về phương nam.
Trong tay hắn là một nhánh cây khô nhỏ, trơ trụi.
Chiếc lá cuối cùng vừa rụng.
“Nàng đã bắt đầu thức tỉnh…” – giọng nói hắn trầm khàn, như gió thoảng từ địa ngục.
“Thiên Mộc Chi Hồn…Vị Ương… quả nhiên nàng vẫn chưa tan biến. ”
Trong đêm tĩnh lặng nơi Thanh Trúc Uyển, sau khi ánh sáng từ mảnh ngọc vụt tắt, Tô Mộc Dao vẫn ngồi lặng giữa sân, cổ thư mở trên đùi, ánh mắt sâu lắng, phức tạp đến mức không lời nào có thể nói hết. Nàng biết, bản thân không còn đường quay lại.
Lăng Thiên đến, không báo trước. Bóng áo trắng của hắn phảng phất dưới trăng, tựa một vệt sương mờ đang bước ra từ giấc mộng. Hắn đứng sau nàng rất lâu, cuối cùng mới cất giọng:
“Ngươi đã thấy rồi, đúng không?”
Tô Mộc Dao không quay lại. Nàng chỉ khẽ gật đầu, đáp nhẹ như gió:
“Thần Môn… đang lay động.”
Hắn im lặng, đến khi gió trúc lướt qua vai áo mới khẽ hỏi:
“Ngươi có sợ không?”
Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản, nhưng như chạm vào vết thương chưa lành.
Tô Mộc Dao cụp mắt, bàn tay siết nhẹ cuốn thư:
“Không phải sợ… mà là hoài nghi. Ta không biết… bản thân là ai nữa. Nếu thật sự trong ta có huyết mạch của Thiên Mộc Vị Ương, nếu sứ mệnh của ta là phong ấn thứ gì đó… hay tệ hơn… là mở ra…”
Giọng nàng khựng lại, từng chữ như chìm xuống đáy hồ.
Lăng Thiên bước lên, ngồi xuống bên nàng. Khoảng cách giữa họ gần đến mức nàng có thể nghe tiếng hô hấp của hắn, ấm trầm, đều đặn, như mạch đất cổ xưa.
“Ta đã từng hoài nghi.” – Hắn chậm rãi nói. “Nhưng rồi ta nhận ra… dù huyết mạch là thứ gì, thì người ta thấy… vẫn là một Tô Mộc Dao không ngại bước vào giữa ma khí cứu người, không hề do dự dù linh lực tổn hao. Đó là lý do ta chọn bảo vệ ngươi, không vì vận mệnh, không vì dòng máu cổ xưa… mà vì chính ngươi.”
Tô Mộc Dao lặng người. Một dòng ấm áp trào lên không báo trước.
Hắn nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt dịu dàng đến lạ, thấp giọng hỏi:
“Ngươi có muốn biết đoạn cuối trong cổ thư không?”
Tô Mộc Dao ngạc nhiên, khẽ lắc đầu: “Cổ thư đã bị tổn hại, đoạn cuối đâu còn chữ?”
Lăng Thiên khẽ cười. Hắn lấy từ tay áo ra một mảnh lụa ngọc cổ xưa, trên đó có dòng chữ bằng văn tự cổ thêu bằng chỉ bạc, gần như đã phai mờ.
“Đây là đoạn tiên tri từng được giấu trong Chiến Thần Điện, chỉ truyền lại cho người đứng đầu mỗi ngàn năm. Nó từng gắn với cái tên… Thiên Mộc.”
Hắn đưa nàng, giọng trầm:
“Khi trăng máu chiếu qua Thần Môn, Thiên Mộc sẽ khai.
Một kẻ mang linh căn sơ thủy sẽ bước ra từ biên giới giữa ánh sáng và bóng tối.
Người đó, hoặc sẽ là đoản kiếm niêm phong thời đại,
Hoặc là chìa khóa mở ra tận thế cuối cùng.”
Tô Mộc Dao lặng đi.
Gió đêm khẽ thổi, cuốn theo hương trúc dìu dịu. Nàng khẽ nhắm mắt, lòng vừa tĩnh lặng, vừa rối ren.
Lăng Thiên không nói gì thêm. Nhưng lúc hắn đứng dậy rời đi, vai áo hắn nhẹ lướt qua nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng nghe được một câu rất khẽ:
“Dù ngươi là gì… ta vẫn sẽ đi cùng ngươi đến tận cuối con đường.”
Tô Mộc Dao ngẩng lên nhìn theo bóng lưng hắn.
Trăng đã lên cao. Trong ánh trăng lạnh, chiếc lá mộc nơi tay nàng lại khẽ sáng lên lần nữa — như lời đáp của vạn vật, như tiếng vọng từ thiên địa xa xưa.
Ở tận cùng Thâm Uyên, một bức phù điêu phong ấn khổng lồ run lên rất khẽ.
Dưới chân nó, một giọng nói vừa quen vừa xa, trầm thấp như vọng về từ hỗn độn: “Thiên Mộc… một lần nữa… lại đang chọn.”
You cannot copy content of this page
Bình luận