Tại Biên Giới Thanh Uyên, ma khí dày đặc, u ám và nặng nề đến mức khó thở, chúng tựa như một bức màn đen kịt vô hình bao phủ lấy vạn vật. Cây cỏ xung quanh nơi này héo úa, đá núi sụp vỡ, từng khe đất tỏa ra khí đen lượn lờ như rắn độc, bốc lên từng làn u uẩn đầy sát khí. Mỗi bước chân của Tô Mộc Dao khi theo sát phía sau Lăng Thiên đều vang lên nặng nề trên nền đá lạnh, giữa sương mù ma khí dày đặc như mực tàu tràn khắp bốn phương tám hướng.
“Ma khí nơi này… không giống những gì thần từng cảm nhận ở Thâm Uyên Cốc,” Tô Mộc Dao khẽ cất lời, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lăng Thiên dừng bước, trầm mặc một thoáng, đoạn nói: “Không chỉ ngươi cảm thấy vậy. Kể từ ba mươi ngày trước, kết giới nơi Thanh Uyên có dấu hiệu rạn nứt. Ta phái người gia cố trận pháp nhưng hiệu quả không rõ ràng. Có lẽ… đây không phải là thứ ma khí thông thường nữa.”
Nói đoạn, hắn quay đầu lại, ánh mắt như kiếm sáng, chăm chú nhìn nàng. “Mộc Dao, ngươi hãy cẩn trọng. Huyết mạch của ngươi rất nhạy cảm với loại khí tức này. Nhưng cũng chính vì vậy, có thể nó sẽ tìm cách xâm thực linh hồn ngươi.”
“Thần hiểu.” Nàng gật đầu, ánh mắt không chút sợ hãi.
Hai người tiến sâu vào doanh địa. Những gì đập vào mắt khiến nàng không khỏi run lòng. Các tướng sĩ tiên giới nằm rải rác, thân thể đầy vết hắc khí ăn mòn, ánh mắt đỏ ngầu vô hồn, có kẻ còn gào thét, linh lực tán loạn, điên cuồng tự hủy kinh mạch. Số khác thì nằm thoi thóp, ma khí đen kịt bốc lên từ thân thể, sinh lực cạn kiệt, hệt như những ngọn đèn dầu sắp tắt. Loại ma khí này dường như thâm độc và hung bạo hơn rất nhiều so với những gì nàng từng cảm nhận được ở Thâm Uyên Cốc hay Ngự Dược Viên, nó mang theo một sự cổ xưa và quỷ dị khó tả…
Một đội trưởng thân chinh bước đến, ôm quyền thi lễ với Lăng Thiên, giọng run rẩy: “Bẩm Thánh Quân, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Chúng thần đã dùng Thái Thanh Tịnh Chú lẫn Cửu Châu Kim Lôi Trận, nhưng đều vô hiệu…”
Lăng Thiên phất tay, trầm giọng: “Không cần nói thêm. Lui ra đi. Hãy để Mộc Dao Tiên Tử thử.”
Khi đội trưởng lui xuống, ánh mắt họ lén liếc Tô Mộc Dao, vừa chứa nghi ngại, vừa như chờ mong một phép màu.
Nàng bước đến gần một tiên tướng đang hôn mê, quanh người ma khí cuồn cuộn. Tô Mộc Dao quỳ xuống, bàn tay khẽ đặt lên đan điền người ấy. Linh lực trong cơ thể nàng xoay chuyển, huyết mạch Mộc Linh lập tức cộng hưởng với một luồng khí tức sâu xa ẩn trong hắc khí. Không giống như việc chữa trị linh thảo hay linh thú, ma khí trong tiên nhân hung bạo hơn gấp bội, nó kháng cự lại từng chút một, bám rễ sâu vào kinh mạch, tựa hồ có một ý thức riêng. Nàng bắt đầu vận dụng linh lực của mình, truyền vào từng tướng sĩ, nhẹ nhàng gột rửa ma khí, từng chút một, tựa như dòng nước trong lành từ từ cuốn đi bùn đất bám chặt.
Trong khi chữa trị, Tô Mộc Dao chợt cảm nhận được điều bất thường. Bên dưới lớp ma khí thông thường, có một loại năng lượng khác, lạnh lẽo hơn, cũ kỹ hơn, đang âm ỉ hoạt động, tựa như một dòng chảy ngầm ẩn sâu trong lòng đất. Nó không phải ma khí thuần túy, cũng không phải linh lực biến dị mà nàng từng gặp ở Ngự Dược Viên, mà là một thứ quỷ dị hơn, mang theo hơi thở của vạn năm phong ấn, một dấu hiệu của sự hủy diệt từ thời viễn cổ. Nàng cố gắng tập trung tinh thần, lần theo dấu vết của luồng năng lượng bí ẩn đó. Nó dẫn nàng đến một khe nứt nhỏ trên nền đất đá, nơi ma khí cuồn cuộn bốc lên dữ dội nhất. Dù đã được phong ấn, nhưng dường như nơi đó đang dần suy yếu.
“Linh lực này… không phải từ Ma Tôn…” Nàng khẽ lẩm bẩm, mồ hôi rịn nơi trán.
Lăng Thiên đứng sau, trầm giọng hỏi: “Ngươi phát hiện gì?”
“Thần cảm nhận được… một dòng chảy năng lượng khác, lạnh buốt, cũ kỹ, như từng bị phong ấn từ thời Thái Cổ. Không có dấu hiệu tà niệm thông thường, nhưng ẩn chứa sự… hủy diệt.”
Lăng Thiên bước tới, khuôn mặt hắn lập tức trở nên ngưng trọng. “Ngươi có thể dẫn ta đến nơi ngươi cảm nhận rõ nhất?”
“Được!.” Nàng đáp, đoạn đứng dậy, đi về hướng tây bắc của doanh địa.
Tại một mỏm đá sụp đổ, giữa những vết nứt chằng chịt, Tô Mộc Dao dừng lại. “Ngay dưới này… năng lượng rất mạnh. Nó như một mắt giếng ma khí không ngừng tuôn trào.”
Lăng Thiên đặt tay lên đất, linh lực khẽ động. Một tia kim quang từ tay hắn lan ra, liền bị hắc khí nuốt chửng không dấu vết.
“Quả nhiên là dấu vết phong ấn cổ. Thứ này từng bị niêm phong bằng linh lực Thái Huyền, nay đã mòn nhạt…”
Hắn nhíu mày, trầm tư: “Ta nghi ngờ không chỉ là phong ấn, mà là phong ấn trên phong ấn.”
Tô Mộc Dao ngẩng đầu: “Vậy… thứ bên dưới có thể không phải là Ma Tôn?”
Lăng Thiên im lặng hồi lâu, rồi nhẹ giọng: “Có thể là một trong Cổ Ma một trong những sự tồn tại từng khiến Thiên giới suýt diệt vong thời Thượng Cổ.”
Lòng nàng thắt lại. “Cổ Ma” chỉ hai chữ, đã đủ khiến cả ba cõi chấn động.
“Ngươi không cần phải xuống đó.” Giọng Lăng Thiên trầm hẳn, ánh mắt hắn mang theo một tầng dịu dàng hiếm thấy. “Nếu ngươi tiếp xúc quá lâu, huyết mạch của ngươi có thể… đồng cảm với nó.”
Tô Mộc Dao nhìn thẳng vào mắt hắn, lặng lẽ đáp: “Nhưng nếu ta không làm, thì ai sẽ làm?”
“Ta.” Hắn đáp không chút do dự.
Một khoảng im lặng căng thẳng lướt qua.
“Nhưng Thánh Quân, người là trấn thủ toàn biên cương. Nếu người xảy ra chuyện…”
“Không phải ngươi cũng thế sao?” Lăng Thiên ngắt lời, giọng nói nhẹ đi. “Mộc Dao Tiên Tử, ta không muốn thấy ngươi bước vào nơi không thể quay lại.”
Trái tim nàng khẽ rung lên. Nàng quay mặt đi, không dám để hắn thấy ánh mắt mình.
“Ta sẽ không liều lĩnh,” nàng khẽ nói. “Ta sẽ điều tra thật kỹ… chỉ cần cho ta thời gian.”
Hắn nhìn nàng thật lâu, sau cùng chỉ gật đầu. “Được. Nhưng ngươi không được phép rời mắt khỏi ta dù chỉ nửa bước.”
Những ngày tiếp theo, Tô Mộc Dao và Lăng Thiên vẫn ở lại Biên Giới Thanh Uyên. Nàng tiếp tục dốc sức tịnh hóa cho các tướng sĩ, không ngừng khám phá và phân tích loại ma khí cổ xưa. Nàng nhận ra rằng, loại năng lượng này không chỉ làm suy yếu linh lực mà còn bào mòn cả sinh mệnh của tiên nhân, tựa như một loại kịch độc vô hình chậm rãi lan vào kinh mạch ăn mòn tu vi. Còn Lăng Thiên thì không ngừng tuần tra xung quanh biên giới Thanh Uyên và cũng củng cố các trận pháp phong ấn xung quanh. Đồng thời hắn truyền tin về Thiên Cung, báo cáo về tình hình nghiêm trọng và dấu hiệu của thế lực cổ xưa đang rục rịch.
Có lần, giữa đêm khuya, nàng chữa trị xong một tiên tướng, thở dốc tựa vào phiến đá lạnh.
Lăng Thiên im lặng đến gần, phủ thêm áo choàng lên vai nàng.
“Nơi này rất lạnh. Đừng cố nữa.”
Tô Mộc Dao hơi giật mình, quay đầu. “Ta không sao.”
“Ngươi luôn nói vậy,” hắn đáp, giọng trầm khàn. “Nhưng ta đã thấy tay ngươi run.”
“Vì Thánh Quân đang nhìn.” Nàng mỉm cười, ánh mắt chạm vào hắn.
Khoảnh khắc đó, cả hai người đều không nói gì nữa. Ma khí vẫn lượn lờ, đêm vẫn sâu, nhưng trong bóng tối ấy, có một điều gì đó đang chậm rãi đâm chồi như mối nhân duyên kỳ ngộ giữa ánh sáng và vực thẳm.
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.
You cannot copy content of this page
SHCaLa
Truyện nữ quyền hả bạn?
1 tháng