Danh sách chương

Gió lạnh từ Thanh Minh Trì thổi qua hành lang ngọc, cuốn theo những lời đồn thêu dệt khắp các điện các uyển. Cái tên Mộc Dao Tiên Tử dường như đã trở thành mồi lửa âm ỉ trong lòng bao tiên nhân.

“Mộc Dao Tiên Tử… há chẳng phải từ Thâm Uyên Cốc trở về quá thuận lợi sao?”

“Linh lực nàng ta… chẳng giống tu pháp truyền thống. Có khi nào là dư khí từ Ma Vực?”
“Chưa từng nghe ai tu luyện thần tốc như vậy… ngoại trừ tà tu…”

Những tiếng thì thầm mang độc, từ Thiên Uyển Đài cho tới Trường Quang Điện, đâu đâu cũng rì rầm. Từng ánh mắt vốn ngưỡng mộ, dần hóa nghi kỵ. Ngay cả những tiên tử thường ngày chào hỏi cũng bắt đầu né tránh, ngôn ngữ trở nên lạnh lẽo như gió tuyết trên Cô Vân Sơn.

Tại Chiến Thần Điện, Lăng Thiên khoanh tay đứng trước bản đồ Thiên Vực, đôi mắt khẽ nheo lại. Bên cạnh hắn, Huyền Thanh Đế Quân lên tiếng:

“Thánh Quân không lo sao? Người khác có thể bàng quan, nhưng nàng ấy… ở giữa tâm bão rồi.”

Lăng Thiên không quay đầu, chỉ đáp:
“Gió có nổi, cũng chẳng thổi được cội cây đã bén rễ sâu.”

Huyền Thanh chau mày:
“Nhưng gốc rễ đó vẫn còn quá non.”

Lăng Thiên khẽ cười:
“Vậy thì để ta chống gió cho nàng.”

Một buổi sáng, một lệnh triệu kiến khẩn cấp từ Thiên Đế được phái người đưa đến Tiên Lâm Uyển cho Tô Mộc Dao. Đây là một sự kiện hiếm có, bởi Thiên Đế thường không trực tiếp triệu kiến các tiên tử cấp thấp. Tô Mộc Dao biết, điều này chắc chắn có liên quan đến những tin đồn đang lan rộng và tình hình chung của Tiên giới đang ngày càng bất ổn.

Tô Mộc Dao lặng lẽ mở lệnh phù. Ánh vàng ẩn hiện, mộc văn xoắn quanh. Lệnh bài lạnh buốt trong tay, như điềm báo chẳng lành.
Nàng khẽ thở ra:
“Rốt cuộc… cũng đến.”

Tinh Lan tái mặt:
“Tiên tử… Thiên Đế đích thân triệu kiến, lẽ nào…”

“Ta biết,” Mộc Dao cắt lời, giọng trấn tĩnh. “Ngươi không cần theo.”

Chính điện Thiên Cung hôm ấy vắng vẻ lạ thường, nhưng ánh mắt của Thiên Đế và Thiên Hậu lại nặng hơn cả vạn quân. Tại chính điện nguy nga, Thiên Đế ngồi trên ngai vàng, vẻ mặt uy nghiêm nhưng có phần mệt mỏi, dường như đang phải gánh vác một gánh nặng vô hình từ những vấn đề đang bủa vây. Bên cạnh Ngài, Thiên Hậu ngồi với vẻ mặt điềm nhiên, ánh mắt nàng thâm sâu, quan sát Tô Mộc Dao bước vào với sự cẩn trọng thường trực, không một chút cảm xúc riêng tư nào lộ ra.

“Tiến lên,” Thiên Đế nói, giọng trầm tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. “Mộc Dao Tiên Tử, ngươi có nghe về Biên Giới Thanh Uyên?”

Tô Mộc Dao hành lễ, giọng nhẹ nhưng kiên quyết:
“Thần từng nghe, đó là nơi Ma Vực sát cận, ma khí dày đặc, phong ấn mỏng yếu, là một trong Tam Tuyệt Chi Địa.”

Thiên Đế gật đầu, thần sắc lo lắng, ngài khẽ thở dài, ánh mắt xa xăm nhìn về phía biên cương:
“Gần đây, ma khí từ Ma Vực lại có dấu hiệu bất ổn, không ngừng bành chướng. Báo cáo từ Ma Vực trở về ghi nhận những cỗ ma khí cổ xưa này khiến các thiên binh, thiên tướng tu vi cao cũng bị ảnh hưởng, linh lực hỗn loạn, thậm chí hóa điên, khác hẳn với ma khí thông thường. Tiên y đã bó tay. Trẫm muốn ngươi đích thân đến Biên Giới Thanh Uyên, một trong những nơi bị ảnh hưởng nặng nề nhất, để kiểm tra tình hình ma khí, và nếu có thể, tìm cách tịnh hóa cho các tướng sĩ.”

Giọng nói của Thiên Đế rơi vào không khí, kéo dài trong lặng lẽ.

Tô Mộc Dao khẽ nhíu mày. Biên Giới Thanh Uyên? Nàng biết đó là một trong những nơi nguy hiểm nhất, gần Ma Vực, nơi ma khí mạnh mẽ và phức tạp đến mức ngay cả Lăng Thiên Thánh Quân cũng phải đích thân trấn giữ.

Thiên Hậu Ly Nguyệt khẽ nghiêng đầu, ánh mắt bình lặng nhìn Tô Mộc Dao:
“Mộc Dao Tiên tử ngươi im lặng, là vì đang cân nhắc nên lựa chọn nghĩa vụ hay là sự bảo hộ quen thuộc từ Thánh Quân?”

Tô Mộc Dao ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào đôi đồng tử sắc như băng tuyết kia:
“Thần chưa từng quên bổn phận. Dù nơi ấy là ma vực hay địa ngục, nếu là mệnh lệnh của Thiên Đế, thần nữ xin phụng hành.”

Thiên Hậu nhoẻn miệng, môi son cong nhẹ:
“Vậy thì tốt.”

Thiên Đế phất tay:
“Tốt lắm. Trẫm tin tưởng vào ngươi. Ngươi có thể đi cùng một vài tiên sĩ hộ vệ, nhưng hãy nhớ, nhiệm vụ chính của ngươi là kiểm tra ma khí và tịnh hóa. Ta sẽ phái Lăng Thiên Thánh Quân đi cùng để hỗ trợ và đảm bảo an toàn cho ngươi. Hắn biết rõ vùng ấy, cũng từng chém giết hàng vạn yêu linh tại đó.”

Tô Mộc Dao rời điện. Còn chưa kịp thở ra, giọng trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng:

“Nhiệm vụ đó rất nguy hiểm. Ma khí ở Thanh Uyên đã đạt đến mức độ mà ngay cả tiên quân cũng khó lòng chống đỡ. Hơn nữa, việc này còn liên quan đến sự bất ổn sâu xa của Ma Vực, có những dấu hiệu của thứ năng lượng vượt xa sự hiểu biết thông thường. Ngươi thật sự muốn đi sao?”

Nàng quay lại. Lăng Thiên đứng đó, tay đặt trên chuôi kiếm, áo đen tung bay trong gió. Ánh mắt người sâu như hồ cổ, không gợn sóng.

“Đó là lệnh của Thiên Đế,” nàng nói khẽ.

“Lệnh không có nghĩa phải chết.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt sắc bén hơn bình thường, ẩn chứa sự lo lắng kín đáo. 

“Ta không đi để chết,” nàng đáp, “Ta đi để sống cho đúng với tín tâm của chính mình.”

Hắn im lặng một lúc, rồi rút ra một chiếc phù chú màu lam bạc, đưa cho nàng:
“Vật này có thể hộ mệnh ba lần. Giữ lấy.”

Tô Mộc Dao đón lấy, tay nàng chạm nhẹ tay hắn. Trong khoảnh khắc đó, một luồng ấm áp len vào tâm mạch.

Nàng khẽ thì thầm:
“Ngài luôn chuẩn bị sẵn… phải chăng đã đoán trước ta sẽ không từ chối?”

“Không,” Lăng Thiên đáp, “Ta chỉ biết… ngươi chưa bao giờ lùi bước.”

Trên đường đến Thanh Uyên, ma khí đã bắt đầu len lỏi như sương mù. Lăng Thiên dựng kết giới, che gió độc và hắc khí.

“Ta nghe nói,” hắn bất chợt lên tiếng, “khi ở Ngự Dược Viên, ngươi từng cảm được linh vận của Cổ Mộc Thần Thảo?”

“Là cảm ứng, chứ không phải điều khiển,” nàng đáp. “Nó… giống như có ký ức, và ký ức ấy… gọi ta.”

Hắn quay sang nhìn nàng, trầm giọng:
“Cẩn thận. Những gì có ký ức, thường mang theo nguyền rủa.”

Càng đến gần Biên Giới Thanh Uyên, không khí càng trở nên nặng nề, u ám đến rợn người. Ma khí cuồn cuộn như những dải lụa đen, len lỏi vào từng ngóc ngách, khiến cây cỏ khô héo, đá núi biến màu, tựa một vùng đất bị nguyền rủa. Tô Mộc Dao cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết sự tồn tại của một thế lực hắc ám khổng lồ ẩn sâu bên dưới, không chỉ là Ma Tôn bị phong ấn, mà có thể là cả những thứ còn cổ xưa và đáng sợ hơn nhiều, đang âm thầm chờ đợi thời cơ trỗi dậy.

Khi họ đến nơi, khung cảnh trước mắt không khác nào địa ngục sơ khởi. Các tiên binh mắt đỏ ngầu, miệng rít gào:
“Lùi ra! Đừng tới gần ta! Ma… Ma nó đang chui vào…”

Một vị tiên y quỳ sụp bên thân xác một tiên sĩ:
“Thần không cứu nổi… linh mạch hắn bị nghịch chuyển… thứ này không phải ma khí thường.”

Tô Mộc Dao bước tới, ngồi xuống bên một tướng quân đang thở hắt, thân thể phủ đầy hắc văn.

“Xin chớ động thủ,” nàng nói. “Ta muốn thử.”

“Ngươi làm được gì?” Một tiên tướng cao lớn quát. “Ma khí này ăn sâu vào tủy, chỉ có Thiên Quân mới khống chế nổi!”

Tô Mộc Dao không đáp, chỉ đặt tay lên trán tướng quân, chậm rãi vận linh lực Mộc Linh.

Một dòng khí xanh nhạt lan tỏa, len vào kinh mạch người bị thương. Ánh sáng dịu nhẹ dần đẩy lùi từng tia hắc khí. Tướng quân gầm lên, rồi… gục xuống. Hắc văn nhạt đi, hô hấp dần ổn định.

Tất cả lặng đi.

Một vị tiên sĩ lắp bắp:
“Linh lực… dị thường… nhưng thanh tịnh…”

Lăng Thiên tiến lên một bước, nhìn quanh:
“Bổn quân nói rõ từ giờ, mọi ai nghi ngờ nàng ấy, hãy tận mắt chứng kiến trước khi mở miệng.”

Tô Mộc Dao quỳ xuống cạnh người tiếp theo, mồ hôi chảy dài, sắc mặt tái đi. Lăng Thiên lặng lẽ đứng sau, tay nâng kết giới bảo hộ nàng. Trong đáy mắt hắn, lần đầu xuất hiện một tia lo lắng rất thật.

“Nàng không chỉ là mầm mống của vận mệnh… nàng còn là ngọn lửa duy nhất có thể soi sáng cõi u minh này.”

Sóng gió Thiên Cung vẫn chưa lắng. Nhưng ở Biên Giới Thanh Uyên, một thứ khác đang dần trỗi dậy – một cổ khí từ thời Thượng Cổ, ẩn mình dưới lớp ma vụ, đang lặng lẽ mở mắt…

Hết Chương 10: Sóng Gió.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

  1. Cấp 1

    SHCaLa

    Truyện nữ quyền hả bạn?

Trả lời

You cannot copy content of this page