“Ca ca, ta biết lỗi rồi, ngươi thả ta đi được không, được không!”
Tiểu vương gia không chịu nổi ta khóc lóc nũng nịu như vậy, nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ấp úng không nói được câu nào trọn vẹn.
Chỉ đưa tay lau nước mắt cho ta theo bản năng.
“Ngươi, ngươi đừng khóc nữa.”
“Bản vương, bản vương không bắt ngươi nữa, được không!”
Ta ngước mắt, mặt ngây thơ nhìn hắn, rồi nhào vào lòng hắn, giọng nói nhẹ nhàng cảm ơn.
Khi còn nhỏ, Tống Niệm An thiện lương mềm lòng.
Cuối cùng hắn không chỉ thả ta đi, mà còn tặng ta một chiếc ngọc bội giá trị liên thành.
Sau này, ta dò hỏi khắp nơi, cuối cùng biết được vị quý nhân ấy chính là bào đệ được thiên tử sủng ái nhất, Thập Cửu vương gia Tống Niệm An.
Hệ thống nhai những hạt dưa điện tử vốn không tồn tại.
[Ôi trời ôi trời! Thật là hấp dẫn, muốn thêm nữa.]
Ta: ……
Không biết có phải ta có tật giật mình hay không.
Đêm khuya yên tĩnh, ta như mơ thấy Tống Nghiễn Sơ đè ta dưới tẩm điện Đông cung, bắt ta cùng hắn đọc sách.
Nam nhân mím chặt môi mỏng, cằm khẽ rung động.
Hắn mở miệng, giọng khàn, có chút hối hả và hơi thở nặng nề phả vào tai ta.
Hắn nói: “Ngươi để tâm đến hắn.”
“Nam Tang, ngươi không buông được Tạ Chước.”
Ta vừa muốn phản bác, lại phát hiện…
Tống Nghiễn Sơ thản nhiên ném một bức thư pháp lên bàn gỗ tử đàn.
Mặt bàn phát ra tiếng động vang dội, văn phòng tứ bảo bị hất tung, trong khoảnh khắc, trang giấy của cổ thư bay tán loạn.
Ta ngước mắt.
Nội dung bức thư pháp, là từng hàng chữ “Tạ Cẩm Thư” do ta tự tay viết trong thư phòng.
Tạ Chước, tên tự là Cẩm Thư.
Không khó để nhìn ra.
Tình cảm từ việc đọc sách không chỉ ảnh hưởng đến Tạ Chước lúc ấy, mà còn ảnh hưởng đến… ta của hiện tại.
Phản ứng đầu tiên trong đầu ta là: Tống Nghiễn Sơ biết được bao nhiêu?
Không đúng…
Hệ thống không xuất hiện, là mộng.
Khi ta còn do dự, Tống Nghiễn Sơ đột nhiên ôm chặt ta, khẽ thì thầm bên tai.
“Nam Tang. Nàng đừng nghĩ đến Tạ Chước nữa.”
“Hắn đã có hôn phối, còn ta không có. Ta chỉ có một mình nàng, cũng chỉ muốn có một mình nàng.”
Hắn sững sờ nhìn ta, cảm xúc không tên trào dâng trong mắt.
Mỹ nhân kề bên, lời từ chối nghẹn lại nơi cổ họng.
Được rồi, Tống Nghiễn Sơ là phu quân tương lai của ta.
Ta hôn hắn một cái thì có gì đâu!
Ta xắn tay áo, khi hắn u sầu thất vọng vì sợ bị từ chối thì ta hôn lên…
Trong mộng, mây mưa tình ý, bị tiêu hao hết cả.
Ngày hôm sau.
Ta tỉnh dậy tại khách điếm cách phủ Thái tử hai dặm.
Hệ thống nói, Tống Nghiễn Sơ đang đi từng nhà tìm ta.
Thành Trường An cũng lan truyền những lời đồn kỳ quặc.
Nào là “vị hôn thê của Thái tử Nghiêm Sơ đã dụ dỗ vị hôn thê thanh cao của Tạ tướng quân, Thẩm Dịch Như chạy trốn”!
Nào là “người trong lòng của Tạ tướng quân đã cùng vị hôn thê bỏ trốn”!!
Nào là “Thập Cửu Vương gia và Tạ tướng quân đại chiến, chỉ để làm Thái tử phi cười”!!
Những chuyện như vậy, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.
Hỏi hệ thống mới biết, hóa ra Thẩm Dịch Như, người thanh cao như hoa cúc, trong lúc mấy nam nhân kia lôi kéo nhau thì cũng như ta, nàng ta cũng đã chạy rồi.
Có lẽ những lời đồn ngày càng lan rộng trong thành Trường An, khiến Tống Nghiễn Sơ cảm nhận được mối nguy trước nay chưa từng có.
Hắn cầu xin Thiên tử, đưa lễ thành hôn của chúng ta lên sớm hơn.
Tin tốt: Không bị Tống Nghiễn Sơ bắt được.
Tin xấu: Bị thúc thúc của hắn, Tống Niệm An bắt được.
Hai mắt đối diện.
Ta ngượng ngùng vẫy tay: “Chào, phu quân!”
Người nam nhân mặc một thân áo gấm màu đen, ngồi uống rượu một mình tại tầng một của khách điếm.
Ánh mắt say mơ màng, mí mắt trĩu nặng, đuôi mắt hồ ly mê hoặc ấy nhuốm màu đỏ rực rỡ.
Hắn nói: “Tống Sơ đang tìm nàng.”
Ta gật đầu: “Ta sẽ quay lại, nhưng không phải bây giờ.”
Khi đi qua bên cạnh, Tống Niệm An kéo tay ta.
Ta liếc nhìn hắn, hắn lại tránh ánh mắt ta, tiếp tục rót rượu vào miệng mình.
“Nàng muốn gả cho Tống Nghiễn Sơ sao?
“Nếu không phải từ tâm, ta có thể… giúp nàng.”
“Nếu ta nói ta bị ép buộc, ngươi tin không?”
Ta nhập vai diễn, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, giả vờ đáng thương, đôi mắt ướt át, giọng điệu bất lực và cầu xin.
“Thập Cửu, ngươi muốn cướp hôn sao?”
Hắn như nghĩ đến điều gì đó, hô hấp khựng lại một lúc, dường như nhịn rồi lại nhịn.
Hắn khẽ mở đôi môi mỏng, đột ngột quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn ta.
“Ta không muốn ngươi gả cho người mà ngươi không thích.”
Trong ánh mắt đầy mong chờ của Tống Niệm An, ta lắc đầu từ chối.
“Lần này ta chạy không xa, ý định ban đầu là để Điện hạ tìm ta về phủ Thái tử.
“Sau khi Tống Nghiễn Sơ tìm được ta, ta sẽ đi theo hắn.”
“… Cảm ơn ngươi, Thập Cửu.”
Khóe miệng Tống Niệm An nhếch lên một nụ cười chua chát, hắn đứng dậy lùi lại vài bước, rồi rời khỏi khách điếm.
Trước đây ngươi đã giúp ta, ta không muốn ngươi vì ta mà mạo hiểm thêm lần nữa.
Ta chỉ là một kẻ phàm tục, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ta chỉ muốn sống an nhàn, hưởng thụ cuộc đời.
You cannot copy content of this page
Bình luận