Hệ thống ra lệnh cho ta làm nha hoàn thiếp thân, phải quyến rũ Tiểu Tướng Quân nhà họ Tạ, một chiến binh trẻ trung và hào hoa.
Ta tuân theo, sau khi ng/ủ với nam nhân ấy, ta không do dự đạp hắn từ phía sau.
Khi mục tiêu đã đạt được, tất cả những ký ức về hắn đều bị xóa sạch khỏi trí nhớ của ta.
Ngày ta thành thân với Thái tử, Tiểu Tướng Quân nhà Tạ dẫn binh nổi loạn, điên cuồng xông vào thành Trường An.
Khi tiếp xúc với ánh mắt xa lạ của ta, đôi môi mảnh mai của người nam nhân đầy máu run rẩy, khóe mắt của hắn ửng hồng.
“Nam Tang… Sao nàng có thể nhẫn tâm với ta như vậy?”
Ta là nha hoàn thông phòng của Tạ tiểu tướng quân, Tạ Chước.
Hệ thống sai khiến ta quyến rũ Tạ Chước, ta phản lại, ép hắn cùng ta đọc sách.
Dù sao thì tình cảm từ việc đọc sách cũng là tình cảm.
Lần đầu tiên khi ra tay với thiếu niên, tai Tạ Chước đỏ bừng.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đảo qua đảo lại, gần như không dám nhìn thẳng vào ta, nhưng lại nôn nóng biện bạch điều gì đó.
“Nam Tang, ta không…”
Ngón tay dài của ta đặt lên môi mỏng của tiểu tướng quân, ta ngắt lời hắn.
“Ồ, chàng trai trẻ, có muốn cùng nhau đọc sách không?”
Trong lúc hắn ngẩn người, ta liền động thủ, ép buộc Tạ Chước không thể không theo ta, cùng ta đọc sách.
Khi đọc sách, chúng ta ngồi rất gần nhau, thiếu niên nửa muốn nửa không.
Giờ đêm dài, ngoài rèm tịch mịch tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, vừa tờ mờ sáng.
Ta ném quyển sách đi thật xa, chỉnh đốn y phục, bước xuống giường, không thèm nhìn hắn lần nào.
Tạ Chước tức giận giật lấy tấm chăn gấm, giơ cao gối ném về phía ta, thẹn quá hóa giận.
“Ngươi, ngươi ngươi! Ngươi phải… phải chịu trách nhiệm với ta!”
Thấy ta không hề để ý. Hắn biểu hiện lúng túng, suýt nữa thì sụp đổ.
“Nam Tang. Chẳng lẽ ngươi muốn… bội tình bạc nghĩa?”
Ta nghiêng mình tránh gối, trong lòng cười thầm.
Có lẽ nghĩ rằng lời mình vừa nói dọa ta sợ, Tạ tiểu tướng quân chạy đến trước mặt ta, giọng nói dịu lại, ngập ngừng:
“…Ngươi không thể bỏ rơi ta.”
“Ngươi đã đối với ta… như thế này thế nọ rồi, ngươi không thể tìm người khác.”
“Nam Tang… ngươi không thể như vậy.”
Giọng nói run rẩy, nghe mà không khỏi nghẹn ngào.
Ta ngước mắt lên, vuốt ve đầu thiếu niên, bắt đầu xoa dịu hắn. Rồi kiễng chân lên, thì thầm vào tai hắn.
“Ngoan. Không tìm người khác.”
Tạ Chước tin ta. Chỉ im lặng quay đầu đi, để lại đôi tai đỏ ửng.
Cùng Tạ tiểu tướng quân quấn quýt nhiều ngày, dường như hắn đã nghiện ta.
Cho đến một ngày, hệ thống bảo ta rằng, nhiệm vụ đã hoàn thành.
Ta vội vã thu dọn đồ đạc, chọn thời khắc nửa đêm mà đào tẩu.
Nào ngờ bị thiếu niên tinh thông quan sát phát hiện.
Tạ Chước sai người chặn ta, hạ lệnh nghiêm tra, tử thủ thành Trường An.
Đêm ấy.
Pháo hoa rực rỡ bay cao trên bầu trời, xe ngựa qua lại phản chiếu ánh sáng cổ kính của đồng hồ xưa.
Ta cải trang, trốn thoát khỏi Tạ Chước, nhưng lại bị thị vệ thân cận của hắn theo dõi suốt chặng đường.
Có lẽ người đó muốn nhận được sự tín nhiệm của tiểu tướng quân, liền thử một mình bắt ta về phủ tướng quân.
Nào ngờ ta cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.
Muốn bắt ta? Không có cửa đâu.
Ta hít một hơi thật sâu, nắm bắt thời cơ thuận lợi mà tung một cú đá xoay, đá cho tên thị vệ thân cận của Tạ Chước ngã lăn ra đất rên rỉ đau đớn.
Tuổi trẻ vô giá, đá ngãy mấy tên thị vệ!
Không chỉ thành công thoát khỏi hiện trường, ta còn tiện tay cứu được một đứa trẻ khá dễ thương bên đường.
Vạn vật luân chuyển, mặt trời lên, mặt trăng lặn.
Nghe đồn rằng Tạ tiểu tướng quân đang tìm một nữ nhân, là một nữ nhân mang theo đứa trẻ bỏ trốn.
Người nào báo tin chính xác, được thưởng trăm lượng vàng.
Còn ta, đang trú ngụ ở phủ Thái tử.
Ngươi có tin nổi không, đứa trẻ ta cứu được, lại là hoàng tử nhỏ của Hoàng hậu đương thời, hoàng đệ của Thái tử.
Đứa trẻ mắc bệnh không thể chữa trị, hai ngày trước đã trốn khỏi nhà.
Khi ta đưa nó trở về Thái tử phủ, từ chối nhận bạc và ngọc bích của Hoàng hậu, chỉ có một tâm nguyện là được ở lại Thái tử phủ.
Thấy người phụ nữ trước mặt khó xử, ta liền trò chuyện với hệ thống trong đầu.
Ta: [“Hệ thống, có ở đó không? Cứu mạng?”]
Hệ thống: [“Chủ nhân, chuyện này? Không thể!”]
Hệ thống vốn không muốn ra tay, nhưng ta buộc phải lấy cái chết ra đe dọa.
[“Nếu ngươi không cứu, ta sẽ tự sát bằng cách cắt cổ, khiến ngươi phải khởi động lại nhiệm vụ.”]
Hệ thống: [“…Ngươi đúng là con chó gian xảo.”]
Hoàng hậu nghĩ rằng ta có tài chữa bệnh, liền bí mật gả ta cho Thái tử đương triều Tống Nghiễn Sơ.
Thái tử Tống Nghiễn Sơ, năm tuổi đã biết học Lục Giáp, mười tuổi hiểu biết Bách Gia, kiếm thuật thông thạo, tài năng xuất chúng.
Quả thật là người quân tử có phong thái xuất chúng.
Ngày gặp gỡ ấy, quả thật ngọc thụ lâm phong.
Tống Nghiễn Sơ trọng tình trọng nghĩa, để tỏ lòng cảm kích, hắn giữ ta bên cạnh với thân phận “Thái tử phi tương lai”.
You cannot copy content of this page
Bình luận