“Chẳng phải như thế, ngay cả một đôi vòng vàng cũng chẳng đúc nổi sao?”
Ta chỉ nói một câu như vậy, nước mắt đã rưng rưng, bộ dạng đầy oan ức, khó chịu đến tột cùng.
Lúc này, làm sao mà Lương Chiêu có thể chịu nổi? Hắn lập tức an ủi ta:
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy! Có bản lĩnh thì dùng tiền tự mình kiếm mà cưới thê tử! Dùng sính lễ của nương tử ta tính là bản lĩnh gì chứ?”
“Nghĩ mà xem, ngươi còn là huynh trưởng, ta thấy hổ thẹn thay ngươi đây!”
Nói xong, hắn liền sải bước đến kéo ta đi:
“Nương tử, đi thôi!”
Ta: “Hu hu hu!”
Rồi cứ thế bị hắn kéo đi, yếu đuối không gượng dậy nổi, được đỡ lên xe ngựa.
Từ khi lên xe, ta khóc không ngừng từ đầu tới cuối.
Mãi đến khi rèm xe được buông xuống, xe ngựa đã đi xa, ta mới dừng khóc, cầm lấy chiếc khăn, bắt đầu đếm bạc:
“Cục ngân bảo này mũm mĩm quá, thật đáng yêu!”
“Cục này sao lại nhỏ thế này nhỉ? Nhưng được cái tinh xảo nhỏ nhắn.”
“Ôi chao! Khối bạc này bị mài nham nhở thế này, chắc đau lắm nhỉ? Để tỷ tỷ xoa dịu ngươi, tỷ tỷ nhất định sẽ yêu thương ngươi!”
Ta phát hiện, bản thân chính là một kẻ mê tiền trời sinh!
Nhìn bạc đầy tay, ta không kìm được lòng, quay sang nhìn Lương Chiêu:
“Tướng công, số bạc này, chúng ta có thể không đúc vòng vàng được không? Ta tiếc lắm.”
Lương Chiêu cười đến nỗi lăn lộn trong xe ngựa:
“Nương tử, sao nàng đáng yêu đến vậy?”
“Vòng vàng là tướng công đã hứa với nàng, đương nhiên phải đúc, nhưng không cần dùng bạc của nàng đâu.”
Ta lập tức vui vẻ:
“Ý chàng là, vòng vàng chàng vẫn đúc cho ta, bạc này cũng để lại cho ta sao?”
Lương Chiêu đưa tay định ôm ta:
“Tướng công nàng tuy chẳng có công danh gì lớn lao, nhưng sản nghiệp trong tay cũng không ít.”
“Đừng nói đúc một đôi vòng vàng, dù ngày nào cũng đúc vòng vàng, cũng thừa sức.”
“Nhà ta riêng tại kinh thành đã có bốn, năm tiệm vàng. Một lát nữa dẫn nàng đi xem, thích món nào cứ lấy, ghi hết vào sổ của tướng công nàng!”
Lúc nãy tại nhà họ Khương, khi Lương Chiêu thay ta cãi lại người khác, ta đã thấy hắn rất anh tuấn rồi.
Giờ đây, nhìn hắn phô trương giàu có, ta càng bị mê hoặc đến mụ mị cả người.
Như thể toàn thân hắn tỏa ra ánh hào quang vàng rực, khiến ta muốn gọi hắn là… Kim chủ đại nhân!
Nhưng dù ta có mê tiền đến đâu, cũng không phải người tùy tiện.
Vậy nên khi hắn đưa tay qua định chạm vào ta, ta lại thẳng tay tát hắn một cái.
Lương Chiêu hít sâu, cười đau khổ:
“Tính khí nàng thật dữ dội, nhưng gia lại rất thích!”
17
Quả nhiên, Lương Chiêu đưa ta đến tiệm vàng nhà hắn. Ta cũng chẳng khách sáo, lập tức gói gọn vài cân trang sức.
Đúng vậy, ngươi không nghe nhầm, là vài cân.
Chưởng quỹ cùng tiểu nhị trong tiệm đều há hốc miệng, sững sờ không nói nên lời.
“Đông gia, chuyện này…”
Lương Chiêu ngồi vắt chân, ung dung uống trà.
Thấy chưởng quỹ muốn nói, hắn uy nghi bảo:
“Phu nhân thích, sao các ngươi lại nhiều lời như thế?”
Chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, rụt rè đáp:
“Đông gia chớ trách tiểu nhân nhiều chuyện, thực tình là… nếu phu nhân cứ lấy thế này, e rằng tiệm chúng ta không thể mở cửa được nữa!”
“Ngài cũng biết, thủ nghệ của tiệm Tường Phượng chúng ta kỳ công lắm, thời gian chế tác rất dài…”
Dường như Lương Chiêu thấy lời hắn có lý, bèn quay sang nói với ta:
“Nương tử, tiệm này trang sức cũ kỹ, lấy ít thôi.”
“Một lát ta dẫn nàng đến cửa hàng lụa là, còn cả tiệm châu báu, lấy thêm đồ mới mẻ hơn.”
Nghe hắn nói mà xem, mua đồ đều gọi là “lấy”, chẳng hề nói đến “mua”! Ta chỉ cảm thấy mỗi câu hắn nói đều êm tai vô cùng.
Vì thế, ta đặt xuống mấy cân trang sức vàng kia, chỉ chọn lấy một đôi vòng tay long phụng bằng vàng ren, rồi theo hắn đến những tiệm khác.
Nhà họ Lương quả thực giàu sang đến mức khiến người ta phải sửng sốt.
Tiệm của họ nhiều không đếm xuể.
Ta lấy mỗi tiệm một ít, nửa ngày qua, cuối cùng gom đủ một xe ngựa đầy đồ.
Hơn nữa, con người Lương Chiêu, tuy có chút bá đạo, nhưng tài làm ăn quả thực xuất chúng.
Với gia thế như vậy, hắn không chỉ không phải kẻ phá gia, mà còn khiến người ta càng thêm ngưỡng mộ.
Điều quan trọng là, lời hắn nói cũng rất dễ nghe.
Thấy ta cái này cũng thích, cái kia cũng ưng, hắn chẳng những không chê ta không có mắt nhìn, còn cười bảo:
“Nương tử, còn muốn thêm nữa không?”
Câu này… câu này ai mà chịu nổi chứ? Ta ngượng ngùng nhìn hắn, nói:
“Chàng… chàng đừng đối tốt với ta quá! Ta không có chút cốt khí nào đâu!”
Lương Chiêu ngẩn ra, rồi ghé sát lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo tai ta:
“Nương tử, mềm mềm thế này, thật đáng yêu!”
Ta theo bản năng nắm lấy tay hắn, bẻ nhẹ một cái.
Ngay sau đó, tiếng thét đau đớn như lợn bị chọc tiết vang lên.
Ta lập tức hoảng hốt:
“Tướng công, chàng không sao chứ? Ta không cố ý, ta chỉ là… hơi căng thẳng thôi mà…”
Lương Chiêu đau đến mức nhăn mặt nhíu mày, nhưng vẫn an ủi ta:
“Không sao, tướng công nàng da dày thịt chắc, nương tử cứ thoải mái đánh.”
You cannot copy content of this page
Bình luận