Nam Phụ Si Tình Yêu Ta

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Cha ta ngượng ngùng cười một tiếng:


“Giá vàng hiện tại một lượng, đổi ra bạc là mười lượng. Tính cả công thợ, nghĩ chắc hai mươi lượng là đủ…”

 

Ai ngờ ông còn chưa nói xong, đã bị Lương Chiêu lập tức bác bỏ.

 

“Hai mươi lượng ư?”

 

Lương gia cũng có cửa hàng vàng bạc, tuy Lương Chiêu không học vấn cũng chẳng nghề nghiệp gì, nhưng việc quản lý cửa hàng vàng bạc của gia đình thì hắn rõ mồn một, giá cả không thể nào qua mắt hắn.

 

“Tính toán chi li lại thì chỉ có tám tiền vàng cho một đôi vòng, mỏng như giấy vậy, sao xứng với nương tử của ta?”


“Nếu đã hỏi ta, vậy thì cứ theo lời ta mà làm.”


“Theo giá ở Tường Phượng Lâu, dùng tay nghề tốt nhất để làm một đôi vòng tay rồng phượng bằng hai lượng tám tiền vàng cho nương tử của ta, cộng cả công và nguyên liệu là sáu mươi lượng bạc.”


“Thêm bốn mươi lượng bạc tiền mặt, để nương tử ta giữ làm của dùng thân!”

 

Cái tính toán này rõ ràng vang đến tận trời xanh, ta ở ngoài cũng nghe rõ mồn một.

 

Cha ta nghe xong thì thân thể lảo đảo, suýt chút nữa ngất xỉu:


“Một trăm lượng sao?”


“Lương công tử, chẳng lẽ ngài muốn lấy lại toàn bộ sính lễ đã đưa hay sao? Nữ nhi nhà ta xinh đẹp như hoa như ngọc, chẳng lẽ lại gả không cho nhà ngài à?”

 

Lương Chiêu nghe vậy liền không vui, nhướng mày đáp lại:


“Nữ nhi xuất giá, cha nương và huynh trưởng chuẩn bị của hồi môn, chẳng lẽ không phải là lẽ thường hay sao?”


“Huống chi, tất cả số này đều là dành cho nữ nhi của các người, ta không hề lấy một chút nào. Chẳng lẽ với thân phận và quyền thế của Lương gia, ta còn tham lam mấy đồng bạc lẻ của nhà ngươi sao?”


“Hay là các người nghĩ, gả nữ nhi ra ngoài thì từ nay về sau sẽ không còn là người nhà nữa?”

 

“Nếu đã vậy, cũng tốt thôi, sau này nàng ấy chẳng cần qua lại với thân thích bên nhà các người nữa. Hôm nay các người cứ lập văn tự, sau này đừng hòng tới dây dưa!”

 

Người nhà họ Khương nghe Lương Chiêu nói vậy thì lập tức tái mặt, trong lòng bối rối không thôi.

 

15

 

“Lương công tử bớt giận, chúng ta không có ý đó.”

 

“Đúng vậy, đều là người một nhà, sao có thể không nhận thân thích chứ?”

 

Nương ta thậm chí còn đưa tay kéo tay áo của Lương Chiêu, nhưng lại bị hắn phất tay gạt ra:

 

 “Vậy các người có ý gì?”

 

Cha ta làm bộ mặt khổ sở, nói:

 

“Không phải chúng ta không thương nữ nhi, chỉ là số bạc một trăm lượng đó, chúng ta đã tiêu hết rồi!”

 

“Mua gạo, mua lương thực, sắm thêm y phục, lại còn trả bớt một số nợ cũ.”

 

“Sáng nay, đưa sính lễ cho nhà cô nương xem mắt của đại ca con, cũng đã dùng hết năm lượng…”

 

Nghe cha ta nói, lửa giận trong lòng ta lập tức bùng lên.

 

Lương Chiêu không buồn nhiều lời, lạnh lùng nói:

 

“Chỉ cần nói còn lại bao nhiêu là được!”

 

Cha ta liếc mắt ra hiệu cho nương, bà đành lau nước mắt, miễn cưỡng đi vào trong. 

 

Chắc chắn là đến lấy tiền từ cái hũ giấu dưới gầm giường.

 

Ta lập tức bước theo sau.

 

Thấy ta theo vào, mặt nương ta đen lại:

 

“Khinh nhi, ngươi đang oán trách cha nương sao?”

 

Ta cười nhạt, giả bộ ngây ngô:

 

“Nương đang nói gì thế? Khinh nhi nghe không hiểu!”

 

 “Không phải nương lấy tiền để làm đôi vòng vàng làm của hồi môn cho Khinh nhi sao?”

 

 “Nhà họ Lương là gia đình thế nào, cha nương đã gả con vào đó, chẳng lẽ lại để con mất mặt ở bà gia, bị người ta xem thường sao?”

 

“Ngươi…” 

 

Nương ta tức đến mức suýt trợn trắng mắt, cố gắng lắm mới bình tĩnh lại.

 

Bà lấy cái hũ từ gầm giường ra, lật đổ tất cả bạc bên trong ra ngoài.

 

Sao ta biết được à? Vì ta liếc nhìn qua rồi, quả thật không sót lại chút nào.

 

Số bạc được bọc vào một tấm khăn, giao cho Lương Chiêu.

 

Hắn liếc qua, lại cân thử, lập tức sa sầm mặt:

 

“Chỉ còn ngần này thôi sao? Đến đôi vòng cũng không đủ!”

 

Thật sự tiêu xài đến mức này? Chỉ trong một ngày mà đã bay mất bốn, năm chục lượng. 

 

Nhà họ Khương này này thực sự coi tiền bán nữ nhi như tiền từ trên trời rơi xuống!

 

Nương ta òa khóc nức nở:

 

“Lương công tử, toàn bộ số tiền nhà họ Lương cho đều ở đây cả rồi!”

 

“Con bé này là tận mắt nhìn thấy, chúng ta tuyệt đối không dám giấu diếm ngài chút nào.”

 

Đại ca ta cũng chen vào:

 

“Khinh nhi, muội phu, các người không thể lấy hết số tiền này đi được!”

 

“Ta đã định hôn sự với Tú Cô ở làng bên, sính lễ đã đưa một nửa rồi, nếu giờ hủy hôn, không chỉ cưới không được nương tử, mà năm lượng bạc kia cũng không lấy lại được!”

 

A, ban đầu ta còn định lấy đi một số chẵn, để lại cho họ chút bạc lẻ.

 

Nghe đại ca tiện nghi của ta nói vậy, ta càng muốn lấy sạch không chừa lại chút nào!

 

16

 

Ta đầy vẻ lo lắng, hỏi đại ca:

 

“Vậy cô nương ở thôn bên cạnh kia, còn cần bao nhiêu lượng bạc nữa?”

 

Đại ca mắt đảo một vòng, đáp lời:

 

“Thế nào cũng phải thêm… ừm, mười… không, hai mươi lượng nữa!”

 

Nghe đến đây, ta mím chặt đôi môi nhỏ, uất ức nói:

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page