“Một lát nữa Từ ma ma đến, nàng chỉ cần nói rằng tối qua là ta đuổi nàng ra ngoài, nàng ngủ ở phòng ngoài, biết chưa?”
Hắn đây là… sợ ta bị trách phạt, nên muốn giúp ta đóng kịch sao?
Ta nghi hoặc nhìn hắn:
“Vì sao ngươi lại làm vậy?”
Hắn xấu hổ nhìn ta một cái, giọng nhỏ nhẹ:
“Nàng là nương tử của ta, ta tất nhiên phải che chở cho nàng.”
“Còn nữa, ngàn vạn lần đừng nói gì đến chuyện muốn quay về nhà.”
“Phụ mẫu nàng, đã cầm một trăm lượng đó, để cưới vợ cho huynh đệ của nàng rồi.”
“Loại người như họ, nàng vì họ mà chịu khổ, không đáng.”
Nghe đến đây, ta lập tức nổi giận.
“Cái gì? Ta mới vừa gả đi, họ đã bắt đầu sắp xếp chuyện thành thân rồi sao?”
Trước đây, nhà nghèo đến mức nồi cũng không có mà bắc, ngay cả bữa cơm no cũng không được ăn.
Ta vừa bị đưa vào phủ Thái úy làm thiếp, họ đã nghĩ đến chuyện sống ngày lành?
Phải biết, nữ nhi của họ, trước khi ta xuyên tới đây, đã bị ép đến mức treo cổ trên cành cây rồi.
Người họ đưa đến, là ta cơ mà! Vậy số bạc trăm lượng này, đáng lý cũng phải là của ta!
Ta lập tức tóm lấy tay áo Lương Chiêu, ánh mắt sáng rực nhìn hắn:
“Ngươi nói ngươi là tướng công của ta, đúng không? Ngươi thương ta, đúng không?”
“Vậy bây giờ nương tử của ngươi chịu ủy khuất, ngươi có giúp ta đòi lại công bằng không?”
Lúc ta nói, còn kéo cổ áo hắn, khoảng cách hơi gần, khiến mặt Lương Chiêu đỏ đến tận mang tai, mắt hắn nhìn ta đến ngây người.
Qua một lúc lâu hắn mới hoàn hồn, vội vàng nói:
“Giúp! Tất nhiên giúp!”
“Nương tử nói đi, ai dám làm nàng tức giận, gia sẽ lập tức dẫn người đi xử lý hắn!”
Thế là, sáng sớm hôm đó, ta – người mới vừa gả đi ngày hôm qua, dẫn theo tướng công tân hôn, mang theo hơn mười tên gia đinh hung thần ác sát, quay về nhà đẻ đòi tiền!
9
Đòi nợ là chuyện càng sớm càng tốt, ta và Lương Chiêu ngồi xe ngựa chạy thẳng về nhà đẻ.
Ta sợ đến muộn, số tiền đó sẽ bị họ tiêu sạch mất.
Cái thiệt này, ta không muốn nhận.
Trên đường đi, Lương Chiêu sợ ta đói bụng, qua chợ còn đặc biệt mua cho ta hai cái bánh bao thịt.
Ta thân mình khổ mệnh, sống đến giờ chưa từng được hưởng ngày lành.
Lúc vừa xuyên qua đây, đã bị hạ dược, uống một bát cháo rau dại cầm hơi.
Tính ra, ta đã đói bụng một ngày một đêm rồi.
Thấy hai cái bánh bao thịt được đưa tới trước mặt, ta nhịn không nổi nữa.
Một miếng cắn hết nửa cái bánh bao lớn.
Nhai được hai miếng, ta chợt nhận ra ánh mắt Lương Chiêu đang nhìn mình, mặt bỗng dưng nóng lên.
Chắc hắn chưa từng thấy cô nương nào ăn uống dữ dằn như thế này.
Nhưng nghĩ lại, chẳng phải hắn giữ ta lại cũng vì ta xinh đẹp sao?
Giờ thấy bộ dáng ăn uống của ta, biết đâu hắn sẽ vỡ mộng, không còn thấy ta đẹp nữa.
Nghĩ thế, ta liền trừng mắt lườm hắn:
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy ai ăn cơm bao giờ à?”
Lương Chiêu lập tức nói:
“Không phải, ta chỉ thấy nương tử đẹp quá, ngay cả ăn bánh bao cũng đẹp…”
Nói rồi, như chợt nhớ ra, hắn rót cho ta một cốc nước từ bình nước mang theo:
“Nương tử, ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn, uống ngụm nước ép xuống đã.”
Thái độ hắn tốt như vậy, khiến ta bỗng dưng cảm thấy mình đúng là đang gây sự vô cớ.
Mặc dù, ta thực sự là đang kiếm chuyện.
Nhưng nhìn Lương Chiêu đối xử với ta cũng không tệ, ta cứ trêu hắn mãi, thì thấy lương tâm có chút bất an.
Trong lúc ngẩn người, ta quả thực bị nghẹn.
Lương Chiêu thấy ta trợn to mắt, lập tức hiểu ra, vội vàng chạy đến, vừa vỗ lưng, vừa giúp ta thuận khí:
“Nương tử, không sao chứ? Uống nước, uống nước…”
Sau đó hắn nâng cốc nước lên, đổ vào miệng ta.
Ta uống nước xong, một lúc lâu mới nuốt trôi được miếng bánh bao kia, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi định thần lại, ta phát hiện nửa người mình đã dựa vào lòng Lương Chiêu.
Hắn đỡ lấy ta, vẻ mặt đầy quan tâm, nhưng tay thì lại ôm chặt lấy eo ta.
Ta lập tức cảm thấy vừa nãy lương tâm bất an thật là dư thừa, giờ thì chỉ thấy xấu hổ.
Ta bắt lấy bàn tay đang ôm eo ta của hắn, mạnh tay vặn một cái:
“Làm gì vậy! Chiếm tiện nghi mãi không đủ phải không?”
Lương Chiêu ho khẽ một tiếng, không kêu đau, nhưng lại đáp:
“Nương tử, nói gì vậy, gia ta là loại người nhân cơ hội làm càn sao?”
Miệng thì nói không phải, nhưng nhìn cái vẻ mặt phởn phơ kia, rõ ràng là chính hắn!
10
Trông hắn có vẻ rất vui, mà ta nhìn lại thấy không ưa nổi!
Ta lập tức trả lại bánh bao cho hắn, co mình vào góc xe ngựa, suốt cả quãng đường từ chối tiếp xúc với hắn thêm bất kỳ lần nào.
Lương Chiêu thấy vậy, chỉ bĩu môi, cũng không tới làm phiền ta.
Nhưng nét mặt hắn, sao nhìn vào lại thấy tủi thân thế chứ.
“Nương tử…”
Hắn gọi ta.
Ta quay mặt đi, không thèm đáp.
“Nương tử, nói chuyện với ta đi.”
Ta dứt khoát nhắm mắt lại.
You cannot copy content of this page
Bình luận