“Tướng công đừng hù dọa thiếp… thiếp sợ lắm… hu hu hu!”
“Thiếp vừa rồi không phải cố ý, chỉ là nghe nói tướng công hung thần ác sát, nhất thời hoảng loạn nên… thiếp biết sai rồi.”
6
Ta đã nghĩ kỹ, Lương Chiêu thích Lục Đào Nhi, một là vì nàng ta là nữ xuyên không, tự mang theo hào quang nữ chủ, hai là vì nàng ta tự lập tự cường, tính cách độc đáo, khiến Lương Chiêu chú ý.
Chỉ cần ta bình thường, ngoan ngoãn, không có gì đặc biệt thì Lương Chiêu sẽ không thích ta.
Thật đáng tiếc, ta đã đánh giá thấp nhan sắc của mình.
Ta thật sự đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Lương Chiêu thấy ta khóc, đau lòng đến mức lúng túng, vội vàng lấy tay áo lau nước mắt cho ta.
“Đừng khóc mà, có phải là gia vừa làm nàng sợ không?”
“Ngươi yên tâm đi, mặc dù ngoài kia danh tiếng của ta không tốt, nhưng chưa bao giờ đánh nữ nhân đâu.”
“Ngươi đẹp như vậy, ta sao có thể nỡ động tay với ngươi, vừa rồi ngươi đánh ta hai cái, còn đá ta một cước, chẳng phải ta cũng không tính toán gì với ngươi sao?”
Nói rồi, hắn nâng mặt ta lên, ân cần thổi nhẹ:
“Đừng khóc nữa, đôi mắt đẹp như vậy, khóc xong sẽ sưng lên, không đẹp nữa đâu.”
Aaaaaa! Ta ch*ết mất thôi!
Sao lại dịu dàng như vậy!
Xem ra, chiến thuật giả yếu đuối không có hiệu quả rồi.
Hay là thử ghen tuông và kiêu ngạo?
Lương Chiêu là kiểu chủ nghĩa đại nam nhân (gia trưởng) như thế này, nhất định sẽ không chịu nổi đâu!
Ta lập tức vung tay đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn nói:
“Đừng động vào ta!”
“Ngươi vừa nói gì ở ngoài, ta đều nghe thấy hết rồi!”
“Ngươi nói, cả đời này chỉ muốn cưới Lục Đào Nhi, vậy mà bây giờ lại ở trước mặt ta tỏ ra nịnh hót, tính sao đây?”
“Khương Khinh ta dù sinh ra từ gia đình thấp hèn, nhưng cũng có khí phách, để ta làm thiếp, sống chung với những người khác, ta thà đâm đầu ch*ết!”
“Ngươi muốn giữ ta lại cũng được, chỉ cần ngươi đồng ý cưới ta làm chính thê, cắt đứt mọi liên lạc với Lục Đào Nhi, nếu không thì đừng có bàn!”
7
Hiện tại, ta vừa ghen tuông, vừa kiêu ngạo, lại làm ầm ĩ không thèm nói lý lẽ, chắc chắn Lương Chiêu sẽ thấy phiền.
Hắn mà nổi giận, đuổi ta ra khỏi phủ thì ta sẽ được giải thoát.
Không ngờ, Lương Chiêu nghe xong lời ta, chẳng những không tức giận, mà còn vội vàng đến ôm lấy ta:
“Nương tử, đừng giận nữa, giận mấy cũng không thể tự làm tổn thương mình.”
“Chuyện nâng ngươi lên làm chính thất, ngày mai ta sẽ về nói với mẫu thân.”
“Chỉ là Lục Đào Nhi có làm ăn qua lại với tửu lâu nhà chúng ta, nói cắt đứt là cắt đứt, sẽ tổn thất một khoản tiền lớn…”
Ồ hố, đây chẳng phải là cho ta cơ hội sao?
Ta chống nạnh, đẩy hắn một cái, lớn tiếng nói:
“Tiền quan trọng hay ta quan trọng? Ta thấy ngươi căn bản là không muốn đoạn tuyệt với Lục Đào Nhi, muốn cả hai đầu đều có lợi!”
Lương Chiêu do dự một chút, cắn răng nói:
“Được, được, được, nương tử đừng giận, vi phu nghe theo ngươi là được chứ gì?”
“Ngày mai, ta sẽ đi nói với Lục Đào Nhi, tửu lâu không cần nàng ta cung cấp đồ ăn nữa.”
Trời đất! Hắn đồng ý thật kìa?
Ý ta vốn là muốn hắn đuổi ta ra ngoài mà! Giờ ta muốn khóc quá.
Lương Chiêu thấy nước mắt ta trào ra thì lại càng hoảng hốt:
“Nương tử, sao nàng lại khóc nữa rồi?”
Ta đáp, giọng đầy uất ức:
“Vừa nãy ngươi còn tình sâu ý nặng đối với Lục Đào Nhi, giờ chỉ vì một câu của ta mà đoạn tuyệt quan hệ với nàng ta.”
“Ngươi chẳng qua thấy ta đẹp, nên nảy lòng tham mà thôi. Sau này gặp người đẹp hơn ta, nàng ta nói một câu, ngươi cũng sẽ làm như vậy với ta!”
Nhân lúc hắn ngẩn người, ta lập tức đẩy hắn ra khỏi phòng trong, nói lớn:
“Ngươi cút ra ngoài! Đồ lừa gạt! Ta không muốn nghe ngươi nói nữa!”
Sau đó, ngay trước mặt hắn, ta “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Nguy hiểm thật!
Nếu không phải biết trước tình tiết nguyên tác và tính cách của Lương Chiêu, suýt chút nữa ta đã động lòng rồi.
Dù sao, đến mức này mà hắn còn chịu được, chứ nếu là ta, chắc chắn ta không chịu nổi!
8
Tối hôm đó, ta ngủ trong phòng, còn Lương Chiêu thì ngủ ngoài phòng.
Cả hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.
Không ngờ, vừa tờ mờ sáng, một giọng nói liền vang lên bên tai ta:
“Nương tử, nương tử, đừng ngủ nữa.”
“Chút nữa Từ ma ma sẽ dẫn người đến chải chuốt, trang điểm cho nàng rồi.”
Ta “á” một tiếng, giật mình mở mắt, liền thấy Lương Chiêu vốn dĩ nên ngủ ngoài phòng lại đang đứng ngay bên giường, còn không ngừng kéo tay ta.
Ta hoảng hốt, lập tức tỉnh ngủ:
“Ngươi… ngươi… chẳng phải ngươi ngủ ngoài kia sao? Ngươi vào đây bằng cách nào?”
Lương Chiêu nhìn ta bất đắc dĩ, trên mặt là biểu cảm “đúng là đồ ngốc”:
“Cánh cửa này, sao có thể ngăn được ta?”
“Chẳng qua hôm qua thấy nàng mệt mỏi, nên ta không nỡ quấy rầy mà thôi.”
“Nhưng nàng ở trước mặt ta tùy hứng thì không sao, còn trước mặt lão phu nhân nhà ta, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
You cannot copy content of this page
Bình luận