Nam Phụ Si Tình Yêu Ta

Chương 1:

Chương trước

Chương sau

Ta xuyên sách rồi, trở thành một nhân vật quần chúng xinh đẹp đến khó tin. 

 

Vì trong nhà thiếu nợ, vừa tỉnh lại ta đã bị đưa làm thiếp để trả nợ.

 

Người mua ta là đại công tử của phủ Thái úy, kẻ trong sách chỉ là nam phụ si tình. 

 

Hắn vì nữ chính mà dâng tiền, tặng người, đưa tài nguyên, cuối cùng lại bị trao cho cái danh “ta chỉ xem huynh như một ca ca tốt”.

 

Còn ta? Hoàn toàn không có vai trò gì trong cốt truyện.

 

Nhưng, nhan sắc của ta thật sự quá mức xuất chúng. 

 

Đêm tân hôn, hắn vừa thấy ta, đã không thể rời mắt.

 

Hắn ân cần:

 

“Khinh Khinh, tay nàng có lạnh không? Tướng công giúp nàng sưởi ấm.”

 

Ta “chát” một cái, cho hắn một bạt tai nảy lửa.

 

Hắn lại dịu dàng nói:

 

“Khinh Khinh, nàng đánh ta, tay nàng có đau không? Tướng công giúp nàng xoa xoa.”

 

Ta lập tức đá một cước, hất hắn bay thẳng ra ngoài cửa phòng.

 

À, suýt quên nhắc, trước khi xuyên đến đây, ta từng luyện Taekwondo vài năm.

 

1

 

Ta tên là Khương Khinh, bởi vì thức đêm đọc sách mà xuyên không đến đây.

 

Nguyên tác là một cuốn điền văn, kể chuyện nữ chính xuất thân nhà nông, sau đó buôn bán làm ăn, dẫn dắt cả gia đình phát đạt, cuối cùng gặp gỡ thái tử, hai người thâm tình tương tri, nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ.

 

Nhưng, tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến ta.

 

Vừa tỉnh lại, ta đã bị kẻ đòi nợ tìm đến cửa.

 

Thân xác ta đang sở hữu này, cũng tên là Khương Khinh, là nữ nhi một gia đình tá điền của phủ Thái úy. 

 

Vì không trả nổi tiền thuê đất, đại quản gia của phủ Thái úy đã bày kế cho phụ mẫu ta.

 

Nói rằng lão thái quân muốn tìm một tiểu thiếp cho đại công tử, thấy dung mạo ta có vẻ phù hợp. 

 

Nếu đồng ý, không chỉ được miễn toàn bộ tiền thuê đất, mà còn nhận thêm một trăm lượng bạc làm sính lễ.

 

Đại công tử của phủ Thái úy, Lương Chiêu, là một tên cặn bã không học vấn không nghề nghiệp. 

 

Hắn hai mươi tuổi, chẳng có nổi một danh phận, suốt ngày ăn không ngồi rồi, dựa vào quyền thế của phụ thân là Thái úy, dẫn theo gia đinh phủ Thái úy đi khắp nơi gây sự, ngay cả chó cũng chê hắn.

 

Nguyên thân là một cô nương nhỏ nhắn yếu đuối, dĩ nhiên không chịu. 

 

Vì không nghĩ ra cách thoát thân, nàng uất ức đến mức treo cổ tự vẫn.

 

Vậy là, “phúc phận” này rơi vào ta.

 

Thực ra, ta đã tính chạy trốn. 

 

Nhưng cha nương ta vừa sợ chọc giận phủ Thái úy, vừa tham số bạc kia, đã bỏ thuốc vào cơm của ta.

 

Khi ta tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong tân phòng.

 

2

 

Ta mơ mơ màng màng mở mắt, liền nghe thấy một giọng nói bực tức mắng mỏ:

 

“Gia đã nói rồi, cả đời này không cưới ai ngoài Lục Đào Nhi, lão phu nhân cứ nhất quyết bắt ta nạp thiếp!”

 

“Các ngươi cứ việc đưa vào, nếu ta động đến một sợi tóc của nàng ta thì hai chữ Lương Chiêu của ta sẽ viết ngược lại cho các ngươi xem!”

 

Lục Đào Nhi, chính là nữ chính trong sách này.

 

Theo dòng thời gian, giờ này chắc hẳn nàng ta đang dùng linh tuyền trong không gian để trồng rau, sau đó cung cấp rau sạch cho Lương Chiêu.

 

Ta thầm nghĩ, nguyên thân Khương Khinh trong sách, ngày hôm qua đã treo cổ tự vẫn. 

 

Dù sao về sau cũng không còn vai trò gì, chi bằng ta tạm thời lấy danh thiếp thất của hắn mà sống, không tính là quá đáng, đúng không?

 

Vừa định ngồi dậy, ta lại nằm xuống.

 

Thuốc trong người vẫn chưa tan hết, ý thức mơ hồ. 

 

Trong cơn lơ mơ, dường như ta nghe thấy một giọng nói dỗ dành:

 

“Gia! Ngài đừng làm khó ta nữa, lão phu nhân đã nói, dù có trói thì ta cũng phải trói ngài vào tân phòng hôm nay.”

 

“Lão phu nhân chỉ là sốt ruột muốn bồng cháu thôi, chẳng qua là một thiếp thất, ngài cứ nhìn thử một lần, cho lão phu nhân chút mặt mũi, được không?”

 

“Cô nương ấy là do Tôn quản gia đích thân chọn ở nông trang, người trong sạch, dung mạo đẹp đẽ, tính tình lại hiền hòa nhã nhặn, biết đâu ngài nhìn một lần liền vừa ý thì sao…”

 

Giọng Lương Chiêu rõ ràng đã mất kiên nhẫn:

 

Ma ma, bà cũng biết ta…

 

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng cửa mở rồi lại đóng sầm.

 

Thì ra, Lương Chiêu đã bị ép nhốt vào tân phòng. 

 

Vì chỉ là nạp thiếp, không có nghi lễ long trọng, ta được đưa vào từ cổng hông bằng một chiếc kiệu nhỏ.

 

Tân phòng tuy đơn giản, nhưng vẫn được trang hoàng tươm tất. 

 

Khắp nơi đỏ rực, nến hồng cháy sáng, đầy vẻ vui mừng.

 

Trong bầu không khí náo nhiệt và vui tươi này, ta nằm dang chân dang tay trên giường, đối diện với Lương Chiêu vừa bị ép vào phòng.

 

Cả hai trừng mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào, tình cảnh nhất thời cực kỳ lúng túng.

 

3

 

Nhận ra trong phòng đột nhiên có thêm một người, ta lập tức bật dậy, nhanh nhẹn như cá chép quẫy mình.

 

Lương Chiêu đứng đó, khoác một bộ hỉ phục đỏ rực, dáng vẻ cao lớn, thân hình thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú đầy khí chất của một công tử nhà quyền quý.

 

Thấy ta cử động, đôi mắt đào hoa của hắn khẽ chớp, ánh mắt ngây dại, miệng hé mở, biểu cảm đờ đẫn như bị hớp hồn.

 

Hết Chương 1:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page