Nam Ngọc

Chương 8

Chương trước

Chương sau

12

 

Chuyện của Lục Trí Diễn thật sự chẳng bao giờ dứt.

 

Khi tôi và Dao Dao đang đi siêu thị.

 

Bất ngờ tôi nhận được một tin nhắn lạ.

 

“Trần Nam Ngọc, cô nghĩ rằng từ chối một cách miễn cưỡng như vậy, là cô có thể cướp lấy anh ấy sao?”

 

“Cô có biết anh ấy yêu tôi nhiều đến mức nào không? Lần các người gặp tai nạn xe cộ đó, chỉ là vì lúc đó anh ấy đang tức giận vì tôi đề nghị chia tay với anh ấy thôi.”

 

“Trần Nam Ngọc, cô có muốn thử xem chú rể bỏ trốn lần thứ hai không?”

 

Dao Dao xem tin nhắn đó cùng tôi.

 

Nó làm cô ấy tức giận muốn nổ tung.

 

Cô ấy lấy điện thoại và gọi ngay.

 

“Đồ ngu, tại sao mày làm phiền mãi thế hả? Chỉ mình mày coi thằng ngu đấy là báu vật thôi, mày giữ nó kĩ vào!”

 

“Đừng có ra ngoài làm mất mặt, chị em tao đã tìm được hạnh phúc, kết hôn và mang thai rồi, đã nói một vạn lần, chúng mày không tin à?”

 

“Hay là hàng ngày mày vẫn đang phát triển cái sự tự tin mù quáng đáng xấu hổ kia của mày?”

 

“Tao nói cho mày biết, nếu mày còn quấy rối nữa, tao sẽ phơi bày mày lên mạng cho mọi người hiểu rõ, chúng mày khốn nạn và xấu xí đến mức nào!”

 

Tôi ngơ ngác đứng bên cạnh, không ngờ người chị em từng khá dịu dàng của tôi lại có thể chửi rủa trôi chảy như vậy.

 

Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, hít một hơi thật sâu và nói.

 

“Tôi biết bây giờ bà không nên có cảm xúc mạnh, nhưng không sao, chị đây sẽ chửi thay bà!”

 

13

 

Lục Trí Diễn ngồi chết lặng trên ghế.

 

Anh ta nhìn bức ảnh cưới của Trần Nam Ngọc mà Thẩm Hà gửi cho.

 

Người phụ nữ trong ảnh cười rất tươi.

 

Anh ta không khỏi tự hỏi, khi họ chụp ảnh cưới, cô ấy có biểu hiện như thế nào.

 

Căn nhà mà Trần Nam Ngọc bán, thực chất người mua phía sau là anh ta.

 

Anh ta cũng không hiểu tại sao, khi biết cô ấy bán đi ngôi nhà cưới.

 

Anh ta lại lén tìm người mua.

 

Nhưng anh ta vẫn không dám bước vào.

 

Trong thời gian này Ninh Hy liên tục tìm anh ta để cãi nhau.

 

Cô ta luôn hỏi anh một cách hốt hoảng là anh có hối hận không.

 

Anh ta không thể nói nên lời.

 

Anh ta không biết phải nói gì.

 

Anh ta nghĩ rằng có lẽ mình đã quen với sự hiện diện của Trần Nam Ngọc.

 

Anh ta nghĩ tình cảm giữa họ có lẽ vẫn còn, cô ấy yêu mình như vậy, chỉ là mình đã quá đáng, nên cô ấy vẫn còn tức giận.

 

Anh ta chờ đợi ở bệnh viện.

 

Cho đến khi bác sĩ nói với anh ta rằng có thể xuất viện.

 

Trần Nam Ngọc vẫn không xuất hiện.

 

Trái tim anh ta trống rỗng đến cực điểm.

 

Anh ta không kiềm chế được mà gọi cuộc điện thoại đó.

 

Tiếng của một người đàn ông vang lên từ điện thoại.

 

Sau đó anh ta nhận được bức ảnh cưới của cô từ Thẩm Hà.

 

Anh ta chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.

 

Rời bệnh viện, anh ta trở về ngôi nhà nhỏ mà cô đã từng trang trí tỉ mỉ.

 

Nhưng trong nhà không còn dấu vết của cô.

 

Chẳng còn một tý nào.

 

Cả những chiếc bàn chải đánh răng dành cho cặp đôi cũng đã bị vứt bỏ.

 

Ảnh cưới cũng không tìm thấy.

 

Anh ta nhìn đồng hồ, lập tức lái xe phóng đi.

 

Anh ta không ngừng lang thang khắp thành phố.

 

Cố gắng nhớ lại đã chụp ở cửa hàng nào.

 

Cuối cùng anh ta tìm thấy cửa hàng tại một con hẻm.

 

Anh đi tìm nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh cho họ.

 

Người đó chỉ khinh thường nhìn anh ta một cái và nói.

 

“Đã chụp lâu như vậy rồi, anh bảo tôi tìm ở đâu?

 

“Cô vợ anh không có sao?”

 

Lục Trí Diễn im lặng không nói gì.

 

Nhiếp ảnh gia càng khinh thường anh ta hơn.

 

Không thèm để ý đến anh ta, quay lại tiếp tục đón tiếp khách khác.

 

Nhưng Lục Trí Diễn bỗng nhiên xúc động kéo lấy anh ta và nói.

 

“Anh có thể tìm được phải không? Tôi trả tiền cho anh, tôi có tiền!”

 

Nhiếp ảnh gia bị anh ta làm phiền đến mức không còn cách nào khác.

 

Anh ta lục tìm trong thư mục của máy tính, cuối cùng vẫn tìm được

bức ảnh cưới đó.

 

Lục Trí Diễn nhìn thấy Trần Nam Ngọc trên ảnh cười có vẻ chua xót.

 

Cảm thấy như có một cú đấm mạnh vào tim.

 

Anh ta mất hồn lạc phách cầm lấy bức ảnh cưới đó.

 

Và treo lại vào căn phòng đó.

 

Ninh Hy gọi điện cho anh ta rất nhiều, anh ta không hề nghe máy.

 

Cuối cùng Ninh Hy tức giận gửi tin nhắn chửi.

 

“Anh là đồ hèn, Lục Trí Diễn anh là một kẻ hèn, những thứ anh không có mới là tốt nhất đối với anh.”

 

Lục Trí Diễn nhìn tin nhắn, cười khẩy tự giễu, cũng không tức giận.

 

Anh ta không thể phủ nhận, Ninh Hy đã đúng một phần.

 

Nhưng cũng không hoàn toàn.

 

Anh ta chỉ quen với sự tốt bụng của Nam Ngọc, nghĩ rằng cô ấy sẽ luôn ở đó chờ mình.

 

Đêm đó anh ta đã uống rất nhiều rượu, gạt tàn đầy tro thuốc.

 

Cả phòng khách đều ngập trong mùi thuốc lá và rượu.

 

Anh ta nhớ lại lần đầu tiên chia tay với Ninh Hy, cũng trong tình trạng tương tự như thế này.

 

Chỉ là vào thời điểm đó, mỗi khi tỉnh dậy, nhà cửa luôn sạch sẽ gọn gàng.

Hết Chương 8.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page