Tôi không mắc mớ gì cả, vui vẻ chấp nhận ngay.
Trên thế giới này, có khá nhiều người thiếu tiền.
Tôi không muốn cho anh ta, nên đã nhanh chóng hoàn tất thủ tục và quyên góp cho trại trẻ mồ côi.
Tôi nghĩ chuyện này đã kết thúc.
Sau đó, bạn thân A Dao tám chuyện với tôi.
“Bà có biết Lục Trí Diễn bị tai nạn xe thế nào không? Có vẻ như anh ta hơi có vấn đề ở đầu, nửa đêm còn mưa to mà chơi trò rượt bắt với Ninh Hy, rồi mới xảy ra tai nạn.”
Tôi chỉ mỉm cười không nói gì.
Dù sao đó cũng là người không liên quan nữa.
Có vẻ như tình cảm của họ không sâu đậm lắm.
Vì chuyện tôi bán cổ phần trước đó, Lục Trí Diễn đã bị đá khỏi công ty.
Một buổi chiều tôi đang câu cá bên hồ, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Hóa ra là Ninh Hy.
Cô ta khóc lóc trách móc tôi sao lại đâm sau lưng.
Tôi trả lời nhẹ nhàng rằng, tôi bán cổ phần trước khi Lục Trí Diễn gặp tai nạn.
Cô ta lại hỏi.
“Vậy tại sao cô không nói một tiếng? Bán cho kẻ thù của anh ấy, không phải cô đang trả thù đấy chứ?”
Mọi người đã gần ba mươi tuổi, mà dường như cô ta vẫn ngây thơ như xưa.
Lục Trí Diễn từng nói với tôi rằng anh ta chỉ muốn bảo vệ sự ngây thơ của cô ta.
Vậy thì cứ tiếp tục bảo vệ đi, miễn là không làm phiền người vô tội là được.
“Tôi nói với cô này Ninh Hy, tôi muốn bán cổ phần của mình cho ai thì tôi bán.”
“Cô chính nghĩa thế thì tại sao lại đi cướp chú rể trong đám cưới của người khác vậy?”
…
Tôi không muốn nghe cô ta nói nữa, liền chặn số điện thoại đó.
Sau đó tôi cùng bạn thân Dao Dao tham dự một bữa tiệc trong ngành.
Không ngờ rằng bạn thân của Lục Trí Diễn, Thẩm Hà, cũng có mặt ở đó.
Tôi định quay đi để tránh phiền phức thì không ngờ anh ta đã tiến thẳng đến chặn đường tôi.
Anh ta nói với giọng khinh thường.
“Trần Nam Ngọc, được rồi đấy! Cô có biết Trí Diễn nằm viện bao lâu rồi không?”
“Liên quan gì đến tôi? Tôi cần phải nói cho anh biết, tôi đã kết hôn rồi.”
“Không phải chứ! Trần Nam Ngọc, cô còn nói dối được à?”
“Chậc chậc chậc! Chẳng lẽ anh đã nuốt trọn sự tự tin của mọi người ở đây à? Hay là anh nghĩ trên đời này chỉ có anh và người mang họ Lục đó mới là đàn ông à?”
Anh ta bị câu trả lời của tôi làm cho câm nín, không biết phải đáp lại thế nào.
Cuối cùng chỉ ném lại cho tôi một câu.
“Trần Nam Ngọc, đừng để phải hối hận.”
Càng nghĩ tôi càng bực mình.
Ảnh kết hôn của tôi và Phó Uyên thì luôn được anh ấy đăng lên đầu trang cá nhân.
Nhưng nói thật tôi hơi nhát, luôn sợ người khác nói gì đó.
Vì chuyện đã xảy ra với Lục Trí Diễn.
Mọi người trong giới luôn coi tôi như trò cười.
Nhưng khi gặp lại bạn của Lục Trí Diễn.
Tôi cảm thấy càng lo lắng, họ càng lấn tới.
Tôi đã đăng một bức ảnh cưới lên mạng xã hội với dòng trạng thái.
“Đã hạnh phúc rất lâu rồi.”
Đêm đó, Phó Uyên đang công tác ở nơi khác đã bay về ngay.
Trông anh ấy rất vui vẻ và hạnh phúc.
Không hề giấu giếm chút nào.
Tối đó chúng tôi đi ăn tại một nhà hàng riêng.
Tôi không hiểu tại sao, nhưng dạ dày tôi có cảm giác rất khó chịu.
Thực sự không muốn ăn.
Lục Trí Diễn rất lo lắng muốn đưa tôi đến bệnh viện.
Tôi đã ngăn cản anh ấy.
Tôi cảm thấy buồn nôn như khi say rượu.
Phó Uyên nghĩ là món ăn không hợp với khẩu vị của tôi.
Về đến nhà, anh ấy còn nấu cho tôi một bát mì đặc biệt do chính tay anh làm.
Tôi vừa nhấc đũa lên.
Cảm giác buồn nôn dữ dội lại trào dâng.
Tôi tựa vào bồn rửa mặt, nước mắt suýt chảy ra.
Lần này tôi không thể cãi lại anh nữa, chúng tôi lái xe đến thẳng bệnh viện.
Tin tức khiến tôi vô cùng bất ngờ.
Tôi đã mang thai.
Phản ứng của Phó Uyên rất mạnh.
Lúc thì hào hứng vì sự ra đời của đứa bé.
Lúc lại lo lắng vì phản ứng thai kỳ của tôi.
Tôi tựa vào gối nhìn anh.
Mắt anh như hồ nước sâu thẳm.
Trong đó toàn là hình bóng của tôi.
Hóa ra hạnh phúc dễ đạt được như vậy.
Trở về nhà, tôi đã trở thành “gấu trúc” của nhà họ Phó.
Phó Uyên quan tâm đến từng bữa ăn hàng ngày của tôi.
Anh ấy thậm chí từ chối nhiều công việc chỉ để ở bên tôi.
Tôi cười vì anh ấy có vẻ hơi ngốc.
Anh nói rằng mình không ngốc chút nào.
Kiếm tiền chỉ là để có cuộc sống tốt hơn.
Nhưng cuộc sống tốt nhất là khi cả gia đình chúng ta được ở bên nhau.
Đến giai đoạn cuối thai kỳ, tôi ngủ càng ngày càng nhiều.
Một buổi tối, tôi đang ngủ mơ màng.
Phó Uyên đang xoa bóp đôi chân phù của tôi.
Đột nhiên điện thoại reo vang, một số lạ nhưng quen thuộc.
Giọng bên kia điện thoại tức giận trách móc.
“Trần Nam Ngọc, không ai nói với cô à, tôi đã ở bệnh viện suốt?”
Tôi chưa kịp trả lời thì Phó Uyên đã giật lấy điện thoại.
“Vợ tôi đang mang thai, đừng làm phiền cô ấy.”
Phó Uyên bực bội cúp máy.
Đối phương lại không nản lòng, tiếp tục gọi lại.
Tôi nhìn khuôn mặt cực kỳ khó chịu của Phó Uyên, vội vàng chặn số điện thoại đó.
You cannot copy content of this page
Bình luận