Nam Ngọc

Chương 4

Chương trước

Chương sau

Lúc đó tôi đã mua rất nhiều thứ tượng trưng cho việc chúng tôi ở bên nhau.

 

Đồng hồ đôi, nhẫn đôi, quần áo, giày dép…

 

Hầu như Lục Trí Diễn chỉ hợp tác với tôi một ngày, rồi để hết chúng lên cao.

 

Tôi đã lục từng ngăn kéo bên giường và lấy hết chúng ra.

 

Tôi đã làm sạch mọi thứ về quá khứ trong căn phòng này.

 

Như thể xóa bỏ quãng thời gian đã qua.

 

Tôi đã nghĩ đến việc bán căn nhà, nhưng bây giờ không liên lạc được với Lục Trí Diễn.

 

Căn nhà được đăng ký tên cả hai chúng tôi.

 

Tôi cũng có một số cổ phần trong công ty.

 

Tôi cũng không muốn quản lý nữa.

 

Dù sao đó cũng không phải là việc tôi thích làm.

 

Tôi đóng gói và bán đi cổ phần thuộc về mình.

 

Không quan tâm ai là người mua.

 

Khi gặp mặt, tôi mới nhận ra đó là một trong những người sáng lập đã trở mặt với Lục Trí Diễn.

 

Anh ta đùa cợt hỏi tôi.

 

“Phụ nữ có tâm báo thù nặng như vậy sao? Cổ phần đến tay tôi, Lục Trí Diễn sẽ không dễ dàng gì đâu.”

 

“Tùy anh, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ, chỉ cần nhanh chóng hoàn tất giao dịch là được.”

 

Ghét ư?

 

Không biết nữa, tôi chỉ thấy mệt mỏi.

 

Và tôi không muốn dính líu gì đến người này nữa.

 

Việc bán cho anh ta cũng chỉ vì anh ta trả giá cao nhất.

 

Còn anh ta muốn làm gì với Lục Trí Diễn, đó là chuyện của anh ta.

 

Tôi mệt mỏi, không muốn quan tâm đến Lục Trí Diễn chút nào nữa.

 

Sau khi nhận tiền, tôi đã rời bỏ thành phố này để đi du lịch với tốc độ ánh sáng.

 

Dường như đã lâu rồi tôi không được nghỉ ngơi.

 

Tôi luôn suy nghĩ về những gì Lục Trí Diễn muốn.

 

Không biết từ khi nào, mối quan hệ tình cảm này khiến tôi đánh mất đi bản thân mình.

 

May là cuối cùng tôi cũng có được một khoản tiền đủ để an nhàn tuổi già.

 

Bản thân tôi là người khá lười biếng và thích chơi.

 

Tôi có một tài khoản đăng tải cuộc sống hàng ngày.

 

Lượng fan khá đông.

 

Trong thời gian dài, tôi đã đăng video nấu ăn cho Lục Trí Diễn.

 

Những người hâm mộ lâu năm đều nói tôi đã thay đổi, mắng tôi là “não yêu đương”.

 

Ôi! Họ nói đúng thật.

 

Những người thích bạn luôn dễ dàng đoán ra tâm trạng của bạn.

 

Tôi chỉ đăng một video mới khám phá cửa hàng.

 

Dưới bình luận có người viết.

 

“Chị ơi, chị chia tay rồi à?”

 

Tôi:

 

Hơi ngượng ngùng.

 

Ngay lập tức đã bị đoán ra.

 

Nhưng tôi vẫn trả lời “đúng vậy”.

 

Sau đó, tôi nhờ bạn bè giúp đỡ, lấy ra một số đồ đắt tiền từ những thứ tôi đã dọn dẹp để bán trên Xianyu (một nền tảng mua bán đồ cũ ở TQ).

 

Chỉ là một vài chiếc đồng hồ, dây chuyền, nhẫn các loại thôi.

 

Những vật dụng hàng ngày khác tôi đã vứt rồi.

 

Tôi vẫn rất vui khi lướt sóng trên đảo.

 

Tôi đã muốn học lướt sóng từ lâu.

 

Nhưng mỗi lần đều phải chờ đợi Lục Trí Diễn có thời gian.

 

Và như vậy, tôi chờ mãi mà chưa từng đi lướt sóng lần nào.

 

Vùng biển này rất sạch, hầu hết thời gian tôi dành cho việc tắm nắng trên bãi biển, nằm đỡ ra.

 

Tình cờ tôi phát hiện ra một quán bar ở đây kinh doanh khá tốt!

 

Người pha chế sử dụng dừa sản xuất tại địa phương để pha chế loại cocktail “Hương dừa bay”, và thức uống này khá ngon.

 

Chỉ là tôi luôn nghĩ rằng nó không có độ cồn cao lắm.

 

Không ngờ, sau hai ba ly, tôi bắt đầu cảm thấy hơi choáng váng.

 

Hơi hối hận vì đã uống say khi đi một mình.

 

Có một người không có ý tốt với tôi.

 

Tôi đang định dùng giày cao gót để đánh hắn.

 

Bỗng nhiên có một người xuất hiện, và chỉ một cú đấm đã đánh gục hắn ta xuống đất.

 

Nói thật, dáng người của người này rất tuyệt!

 

Tôi không khỏi ngẩn ngơ.

 

Người đó thở dài nói.

 

“Trần Nam Ngọc, em có thể ngốc nghếch hơn nữa không? Làm gì mà tự uống say đến thế này.”

 

Tôi không đứng vững, anh vươn tay giữ tôi lại.

 

Trong quán bar tràn ngập mùi nước hoa lộn xộn.

 

Nhưng mùi hương trên người anh ấy lại thật dễ chịu.

 

Giống như một mùi hương gỗ nhẹ nhàng, hơi đắng.

 

Trong chốc lát, tôi cảm thấy đầu không còn choáng váng nữa.

 

Anh dẫn tôi ra khỏi quán bar, hỏi tôi ở đâu.

 

Tôi đã tỉnh táo hơn một chút.

 

Hóa ra là Phó Uyên.

 

Không hiểu sao.

 

Tôi lại cảm thấy thú vị khi anh ấy tức giận.

 

Tôi tiến lại gần anh, ôm lấy cổ anh và nói.

 

“Anh không muốn đưa em về nhà anh sao?”

 

“Trần Nam Ngọc, em có biết mình đang nói gì không?”

 

Chần chừ sao?

 

Vậy là đàn ông khi đối diện với tôi, có phải cũng sẽ chần chừ không?

 

Tôi ngước nhìn lên anh.

 

“Anh không thích em nữa sao?

 

“Em không xinh đẹp sao?

 

“Em có điểm nào không tốt?”

 

“Nam Ngọc, em say…” 

 

Tôi không muốn nghe những gì anh nói tiếp.

 

Và tôi đã hôn anh.

 

Gió biển ẩm ướt thổi qua.

 

Anh ấy chỉ sững sờ một chút.

 

Rồi anh đáp lại nụ hôn đó mạnh mẽ hơn.

 

Trong chiếc xe chật hẹp, anh ôm lấy tôi đầy kiềm chế.

 

Tay tôi chạm vào những giọt mồ hôi trên cổ anh.

 

Đôi mắt anh hơi đỏ, như thể là một con thú dữ.

 

Tôi bắt đầu hối hận.

 

Muốn đứng dậy và đi.

 

Anh ấn tôi xuống.

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page