Nam Ngọc

Chương 2

Chương trước

Chương sau

“Có lòng tốt nhưng bị coi như lòng dạ độc ác, em chắc chắn muốn ra ngoài như vậy, làm tổn thương ba mẹ em sao?” 

 

Anh mắt của anh trở nên nghiêm túc.

 

“Tại sao? Tại sao lại giúp tôi? Có điều kiện gì không?” 

 

Tôi liên tục hỏi.

 

“Tại sao ư? Chỉ vì hôm nay tâm trạng tôi tốt, muốn làm việc tốt thôi.”

 

“Nhưng mà, Nam Ngọc đã hỏi tôi như vậy, điều kiện là lần này tôi giúp em, lần sau có chuyện gì em giúp lại tôi nhé!”

 

Tôi nhìn vào đôi mắt thẳng tắp của anh, cảm thấy hơi rợn người.

 

Nhưng vào lúc này tôi không còn cách nào khác.

 

Tôi cần phải có một người đàn ông để đối phó với bạn bè và người thân bên ngoài.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại tâm trạng, ngồi trước gương trang điểm lại.

 

Sau đó, dưới sự giục giã của mẹ, tôi nắm tay Phó Uyên bước lên lễ đường.

 

Phó Uyên cao hơn Lục Trí Diễn, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn, một số người quen biết Lục Trí Diễn lập tức nhận ra.

 

3

 

Tôi nắm tay Phó Uyên đi qua sân khấu, vào lúc người dẫn chương trình yêu cầu tuyên thệ.

 

Anh ấy lại nhìn tôi nghiêm túc và nói.

 

“Trần Nam Ngọc, em sẽ không hối hận khi chọn tôi đâu.”

 

Trong phút chốc, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, tránh né ánh mắt của anh theo bản năng.

 

Sau khi tiễn khách, nước mắt của mẹ tôi không kìm được nữa.

 

Tôi bối rối khi lau nước mắt cho mẹ.

 

“Xin lỗi mẹ, đã khiến mẹ và ba xấu hổ rồi.”

 

Mẹ tôi nhìn về phía Phó Uyên, bà đứng dậy, định sẽ cúi chào anh, nhưng anh đã nhanh chân ngăn lại.

 

“Tiểu Phó, lần này thực sự rất cảm ơn cháu! Chúng tôi thật sự… “

 

“Đừng như vậy, dì ạ! Cháu cũng có mục đích riêng, cháu yêu Nam Ngọc, chỉ là trước đây Nam Ngọc luôn không nhìn thấy cháu, nên cháu mới phải dùng đến biện pháp này.”

 

Có phải diễn kịch cũng cần đồng bộ không?

 

Phó Uyên đúng là người tốt đến lạ kỳ.

 

Tiếp theo, Phó Uyên tiếp tục thể hiện nhân vật của mình, đầu tiên là sắp xếp tài xế đưa ba mẹ tôi về nhà.

 

Anh làm người tốt đến cùng, tiện thể lái xe đưa tôi về nhà.

 

Kết quả đến bãi đậu xe dưới lòng đất, hôm nay anh lại đi xe máy đến.

 

Tôi ngạc nhiên.

 

Sau này tôi mới biết, hôm đó anh ấy không có mặt ở đó, đường cao tốc kẹt xe, anh ấy đã đi xe máy lách qua kẽ hở của xe cộ, chỉ để bảo vệ chút danh dự cuối cùng cho tôi.

 

4

 

Trong điện thoại của tôi đầy ắp các cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả từ cha mẹ của Lục Trí Diễn.

 

Họ không liên lạc được với anh ta, nên chỉ có thể tìm đến tôi.

 

Những cuộc gọi còn lại đều là từ công ty.

 

Nhưng vào giây phút này, tôi không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

 

Đêm đã qua giờ cao điểm, không còn tắc đường nữa.

 

Chiếc xe máy chạy rất nhanh.

 

Tôi cảm thấy như những cảm xúc ấy dần dần được gió thổi tan.

 

Phó Uyên không đưa tôi về nhà, mà là đến biệt thự trên núi của anh.

 

Anh đã sắp xếp trước để người ta chuẩn bị sẵn nước tắm và tinh dầu massage trong phòng tắm.

 

Tắm xong ra, đã là mười giờ đêm.

 

Không thể phủ nhận, sau khi tắm xong, tôi không cảm thấy mệt mỏi nữa.

 

Trong sân được trang trí đầy pháo hoa.

 

Tôi dựa vào lan can ban công ngắm nhìn.

 

Bỗng nhiên, trời đêm bừng sáng bởi hoa lửa.

 

Giữa những ánh pháo hoa, lời nhắn hiện lên rõ ràng.

 

“Trần Nam Ngọc, em có muốn xem xét đến tôi không?”

 

Tôi sững sờ nhìn lên bầu trời.

 

Giọng nói của Phó Uyên bất ngờ vang lên từ phía sau.

 

“Xin lỗi, tôi nên cho em thêm thời gian.”

 

“Nhưng mấy mẻ pháo hoa này tôi đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi.”

 

“Ngay cả hôm qua, tôi còn nghĩ đến chuyện có nên đánh ngất em đưa em tới đây hay không…”

 

Dưới ánh đèn buồn thảm và những ngọn lửa huyền ảo, tôi thấy tai Phó Uyên đỏ lên.

 

Thông tin hôm nay quả thật quá tải.

 

Trước đây Phó Uyên cũng ở cùng một khu với chúng tôi.

 

Chỉ là anh ấy luôn lặng lẽ, có vẻ như người khó gần.

 

Hồi nhỏ tôi là một đứa trẻ rất thích giao tiếp.

 

Dù anh ấy không mấy khi đáp lại, thì tôi vẫn luôn tìm cách để chơi cùng anh.

 

Tôi mang cho anh ấy đủ thứ đồ ăn, ban đầu anh ấy rất lạnh lùng.

 

Cho đến một lần anh ấy bị sốt, và tôi phát hiện ra điều đó khi không có người lớn nào ở nhà. 

 

Tôi đã chăm sóc anh ấy cả buổi chiều. 

 

Từ đó về sau, tôi ấy trở thành người tốt trong lòng anh ấy. 

 

Hồi nhỏ, Phó Uyên không thích ăn đồ ăn vặt, phần lớn đồ ăn vặt của anh đều dành cho tôi. 

 

Chỉ là sau này, bố anh bắt đầu kinh doanh và kiếm được một khoản lớn, anh được gửi đi nước ngoài học từ thời trung học. 

 

Lúc đó tôi cũng buồn mất một thời gian dài. 

 

Nhưng theo thời gian, khi chúng tôi lớn lên và gặp lại nhau, mọi người đều trở nên gượng gạo hơn. 

 

Không hiểu sao, công ty mà anh mở khi trở về nước lại đối đầu trực tiếp với Lục Trí Diễn. 

 

Họ không ưa nhau, và tôi lại làm việc trong công ty của Lục Trí Diễn. 

 

Từ đó về sau, chúng tôi khó tránh khỏi xung đột.

 

 Vì thế, tôi đã từng không dám gặp Phó Uyên một thời gian dài.

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page