Trần Ngọc giải thích hành động của mình.
Ta sa sầm mặt, túm lấy vải ở eo.
“Ta không cần, cứ để chặt!”
Trần Ngọc giằng co với ta.
“Đừng có mà làm dáng, buông ra.”
Thấy ta kiên quyết kháng cự, Trần Ngọc nói.
“Ta biết eo nàng nhỏ rồi, nàng còn muốn ai biết nữa?”
“Ta muốn cho cả thiên hạ biết… Á! Đừng vác ta! Ngươi làm gì vậy!”
“Thô tục!”
Trần Ngọc vác ta lên vai, đi vào trong.
Ta hét lên.
“Ta là kẻ quê mùa! Eo ta nhỏ nhất thiên hạ… Ưm ưm!”
…
“Vậy sau đó, có dùng không?”
Đôn di nương đầy tò mò.
Ta nằm trên giường nhỏ, uể oải mở mắt.
“Ngươi nói con vịt đực già ấy à? Không ăn, chỉ uống hết canh, rồi như bị trúng tà vậy.”
Mắt Đôn di nương sáng rực, vẻ mặt lừa đảo y như Âu Dương đại phu.
“Phu nhân, đây là phương thuốc bí truyền của cung đình, tinh hoa đều nằm trong canh!”
Ta trở mình, hít một hơi sâu, gọi Đôn di nương.
“Lại đây, xoa xoa chỗ này, eo mỏi chân đau quá…”
Hôm đó, Trần Ngọc phá lệ mang hai lượng bánh ngọt hảo hạng đến thăm ta.
Ta uể oải nằm trên giường nhỏ, nhìn hắn bước vào, tiến đến trước mặt ta, cúi xuống.
“Vẫn chưa khỏe sao?”
Ta căng thẳng.
“Sao chàng không mang hai cân trứng gà đến?”
Trần Ngọc cười.
“Chẳng phải sợ nàng cảm thấy bị chế giễu sao.”
Không biết đẻ trứng.
Ta tức đến phát điên, giơ chân đá, bàn chân trần bị Trần Ngọc giữ lại, hắn còn dùng ngón tay khẽ gãi gãi lòng bàn chân ta.
“Phu nhân, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.”
Hắn đặt bánh ngọt bên cạnh.
“Người ta nói ăn gì bổ nấy.”
Ta mở mắt.
“Bổ gì? Chàng nói bổ gì?”
Hắn đặt chân ta lại dưới chăn.
“Loại bánh ngọt này có biệt danh, là… eo… mỹ… nhân…”
Tên này chắc chắn đang trả thù vụ con vịt già!
Ta nằm trên giường, kêu trời không thấu, kêu đất không linh, Trần Ngọc lặng lẽ ngồi bên cạnh, cầm chén trà, từ từ uống.
Ta thở yếu ớt.
“Ngươi chờ ta tắt thở sao?”
“Cũng không đến nỗi.”
Hắn đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói.
“Chỉ muốn hỏi, ngươi là ai phái tới?”
Ta ôm đầu, rên rỉ.
“Ta quá yếu, không thích hợp trả lời câu hỏi này.”
“Ta cũng chẳng dùng bao nhiêu lực.”
Trần Ngọc nói.
Gần sang năm mới rồi, thật xui xẻo…
Ta trở mình, không muốn nói chuyện với hắn.
Trần Ngọc im lặng một lúc lâu.
“Phu nhân, có một câu ta không biết nên nói hay không.”
Ta: “……”
“Công chúa muốn gả vào đây.”
Ta đột nhiên trở mình, nhìn hắn với hai mắt mở to.
“Hiểu rồi.”
“Nàng hiểu gì?”
Trần Ngọc mặt không đổi sắc.
“Ta đi chết một lần, nhường chỗ cho công chúa.”
Trần Ngọc không thay đổi nét mặt, vỗ nhẹ vào eo ta.
“Ta đến là muốn hỏi, chủ nhân phía sau nàng, có chịu giúp nàng không.”
Ta cảnh giác nhìn hắn, không hiểu hắn đang bày trò gì.
Trần Ngọc mỉm cười.
“Ta không có tài năng gì đặc biệt, muốn bảo vệ phu nhân một mạng. Nhưng ta thực sự không phải người chăm chỉ, nếu có người bảo vệ, ta sẽ tiết kiệm được chút sức lực.”
Hắn nói một nửa, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên ta đang ôm lấy chân hắn, nhướn mày.
Ta cười gượng.
“Sức lực không nên tiết kiệm bừa bãi.”
Ta sợ hắn không hiểu, bồi thêm một câu.
“Hầu hạ công chúa cho tốt, cả gia đình này, mấy chị em trong phủ đều trông cậy vào người.”
Trần Ngọc cúi đầu, sau một hồi lâu im lặng, hắn chậm rãi duỗi tay, từng ngón từng ngón gỡ tay ta khỏi chân hắn.
“Không ngờ, ta cũng có lúc mù quáng.”
Nói xong, hắn không quay đầu lại mà đi thẳng.
Ta tức giận, nổi mấy cái mụn.
Ta liên lạc ngay với Vương công công, lão Vương nói, nhiệm vụ không thay đổi.
Ta phải giấu trời qua biển dưới con mắt sắc bén của Phất Âm, làm sao để có một đứa con.
Ngày hôm sau khi biết chuyện, ta dạo quanh cửa Bạch Liên như thường lệ, hy vọng nàng ta sinh con trước khi công chúa vào phủ, nếu không mạng ta khó bảo toàn.
Mai di nương ở kế bên, sáng sớm mở cửa sổ, ngáp một cái, mở mắt thấy ta, đột nhiên rùng mình, lùi lại vài bước, mắt đầy kinh hãi.
“Ngươi… trên mặt ngươi sao mọc đầy ong thế kia!”
Lan di nương nghe tiếng từ cửa sổ thò đầu ra, kêu lên một tiếng, ngất xỉu.
Giang di nương từ phía sau nâng tay ta lên, kéo ra ngoài.
“Phu nhân, ngài mau đi đi! Đừng để Bạch Liên hoảng sợ mà sinh non!”
Sau đó, ta đối diện với khuôn mặt đầy mụn trong gương, im lặng.
Tốt quá, hủy dung rồi.
Khi ngày công chúa vào phủ càng lúc càng gần, nỗi lo lắng của ta càng ngày càng tăng, làm sao để tồn tại và phát triển trong khe hẹp giữa Phất Âm và Thái hậu, trở thành một vấn đề quan trọng.
Ta suốt ngày nằm trên giường nhỏ trong phòng, đóng cửa không ra.
Niềm vui đùa giỡn ngày xưa đã không còn, bây giờ bọn họ đánh mạt chược, thà gọi Đôn di nương, cũng không gọi ta.
Ta thất sủng rồi.
Một đêm khuya nọ, có người gõ cửa phòng ta.
Ta che khăn lên mặt, buồn bực nói.
“Ngủ rồi.”
Cửa kêu cạch một tiếng, bị đẩy ra.
Cả phủ này, dám coi trời bằng vung, ngoài Trần Ngọc, không ai khác.
Ta kéo chăn lên đến đầu, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, có người vén chăn, nhàn nhạt nói.
“Ngươi nằm thế này, ta suýt nữa mời người đến ăn tiệc rồi.” (Tiệc tang đó)
Trong không khí ấm cúng, chúng ta nhìn nhau, có một loại cảm xúc mơ hồ dâng lên, nóng bỏng, khó kiểm soát, tràn ngập lồng ngực, đến khi đạt đỉnh điểm, đồng thời mở miệng.
“Sao thế này?”
“Cút.”
“Á… đau, đau, đau…”
“Vậy ta nhẹ tay.”
Một lát sau, Trần Ngọc thở dài một tiếng.
“Phu nhân, nhẹ tay không chọc thủng được.”
“Vậy thì ta nhịn, ngươi nhanh một chút…”
Trần Ngọc ừ một tiếng, tay dùng lực.
Phụt một tiếng, một cái mụn vỡ ra.
Hắn đặt kim trở lại lên lửa hơ, nói với ta.
“Bỏ tay ra, tiếp theo.”
Ta nhịn đau, nhắm mắt, rên rỉ.
“Khi nào thì hết?”
“Chờ nó đóng vảy.”
Ta cảm động nhìn hắn.
“Ngươi không chê ta, thật là tốt.”
Lạch cạch.
Trần Ngọc vứt kim, cả khăn lau mặt của ta cũng ném vào lò, rửa tay ba lần mới ngẩng đầu lên, hỏi.
“Ngươi vừa nói gì?”
Ta mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Không gì, khen ngươi đẹp trai.”
Trần Ngọc lau khô tay, nhàn nhạt nói.
“Ta biết.”
Ta kéo khăn che mặt lại, nằm thẳng.
“Tướng gia, cưới công chúa thực ra rất tốt.”
“Ừ.”
You cannot copy content of this page
Bình luận