Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Rốt cuộc ta cũng yên tâm hơn, nàng ấy đặt khay trong tay xuống mép giường, nhẹ giọng hỏi:
“Ngọc tỷ tỷ, có phải tỷ với đại nhân nhà chúng ta cãi nhau không?”
“…Vì sao muội lại nói vậy?”
Uyển Phương đỡ ta ngồi xuống giường, chậm rãi đáp:
“Người bảo muội kiểm tra xem trên người tỷ có vết thương không.”
“Nói là sợ bản thân ra tay không chừng mực, lỡ làm tỷ bị thương.”
Hừ, đây tính là gì?
Đánh một gậy, rồi lại cho một quả táo ngọt à?
Thấy ta im lặng không nói, Uyển Phương lắc đầu, có phần nghiêm túc khuyên nhủ:
“Tỷ không nói thì muội cũng hiểu, nhưng theo muội thấy, phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, có ai lại giận dỗi qua đêm đâu?”
Nói rồi, nàng ấy nhét thứ gì đó trên khay vào tay ta:
“Nghe muội một câu, tỷ mặc bộ y phục này vào đi. Tối nay đại nhân đến thăm, chẳng lẽ tỷ lại muốn gặp trong bộ dạng thế này sao?”
Nàng ấy đi rồi, ta mới giơ lên xem thử y phục trong tay.
Một bộ váy áo mà lỗ còn nhiều hơn cả vải.
Đến lúc này ta mới hiểu hàm ý trong lời nàng ấy nói.
Thử một lần, gối đơn hóa gối đôi.
Liều một trận, hai người thành một người.
Hảo hán à…
Phủ quan này, đúng là nhân tài lớp lớp.
May thay, trong phòng này chẳng có thứ gì đàng hoàng, chỉ có một rổ kim chỉ.
Ta khâu vá một hồi, bỗng nghe ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc.
Ta vội vàng cắn đứt mũi chỉ cuối cùng, nhanh chóng khoác bừa y phục lên người.
Chờ một lúc, người ngoài cửa vẫn không lên tiếng, ta liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra.
Vừa thấy ta tóc tai bù xù ngồi bên mép giường, người nọ hơi nheo mắt.
“Ngươi tỉnh rồi?”
“Phải, nhờ phúc của ngươi.”
Đối mặt với giọng điệu châm chọc của ta, Diêm La Tích không hề phản bác, chỉ im lặng quan sát bộ y phục trên người ta, rồi nhẹ giọng bình phẩm.
“Ngươi mặc gì vậy…”
“Kiểu dáng thịnh hành nhất Đại Tấn, chưa thấy bao giờ à?”
“Ồ.”
Hắn đứng ngay cửa, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối. Ta nhịn không được mà buông lời chế nhạo:
“Ngươi có nhiều hình cụ như vậy, sao không tiếp tục dùng thử vài cái trên người ta đi?”
“Ngọc Hủ Chân.”
“Có mặt.”
Lông mày hắn không động, nhưng giọng điệu lại hơi dịu xuống:
“Ta vốn không định làm khó ngươi… Dù sao, ngươi cũng là tỷ tỷ ruột của nàng ấy.”
Nghe khẩu khí hắn, dường như vẫn còn hy vọng với muội muội ta, kẻ đã thay lòng đổi dạ kia.
Ta có chút ngạc nhiên:
“Muội phu thân là Phó sứ Bắc Trấn phủ ty, đứng đầu Mười ba Thái bảo, vậy mà cũng lụy tình đến mức này?”
“Trong ấn tượng của ta, hai người thậm chí chưa từng gặp nhau…”
Lời còn chưa dứt, Diêm La Tích đột nhiên áp sát.
Đôi bàn tay lạnh băng ghìm chặt cằm ta, buộc ta ngẩng lên đối diện ánh mắt hắn, sắc lạnh tựa băng tuyết giữa trời đông:
“Ngươi muốn tìm đường ch*ết thì cứ việc, chỉ cần đừng liên lụy đến nàng ấy.”
“Ngươi có biết không? Cuốn sách đó đã bị đổi tên thành Oan Khiên Lưu Lạc, lặng lẽ lưu truyền ngoài chợ từ lâu.”
“Nếu không bị ta kịp thời chặn lại, sớm muộn gì cũng kinh động đến thánh thượng!”
“Hừ.”
Lời hắn thật nực cười, ta lập tức bác bỏ:
“Không thể nào.”
Mười hai năm trước, phụ thân ta đã ch*ết trên đường lưu đày. Những bản thảo còn sót lại cũng đã bị ta tự tay thiêu hủy toàn bộ.
Đừng nói là bản thảo, ngay cả tro giấy ta cũng đã đổ xuống sông trong đêm.
Thấy ta quả quyết như thế, Diêm La Tích vẫn giữ chặt cằm ta, ánh mắt dò xét, lông mi cụp xuống, ánh sáng lướt qua gương mặt khắc sâu như núi non trập trùng của hắn.
Làn da trắng như ngọc, nốt chu sa đỏ như máu, dáng vẻ tựa một pho tượng mỹ nhân bằng bạch ngọc, cao quý mà xa vời.
Ta chợt nhận ra, khoảng cách giữa ta và hắn lúc này gần đến mức mập mờ, như thể bị hắn ôm trọn trong lòng.
Hơi thở của hắn phả nhẹ trước mặt, thoang thoảng như hương lan.
“Ngọc Hủ Chân, nói đi!”
Nghe hắn quát, ta quan sát hắn hai lần, không nhịn được mà cảm thán.
“…Eo ngươi nhỏ thật.”
“…”
You cannot copy content of this page
Bình luận