Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 5:

Chương trước

Chương sau

Giọng hắn the thé vang dội, như thể muốn hét lên cho cả con phố đều nghe thấy, khiến hai người nọ tái mặt, cuống quýt bịt miệng hắn lại.

 

Ta nhanh chóng bước lên xe ngựa.

 

Tên tiểu tư đánh xe thấy vậy, cười nói: 

 

“Cô nương bị dọa sợ rồi sao?”

 

“Hừ, trước mặt đại nhân nhà ta, cũng chỉ là đám hề của Đông Xưởng mà thôi, chẳng đáng để tâm.”

 

Thấy hắn đắc ý khoe khoang, ta chỉ lạnh lùng cười trong lòng.

 

Đại Tấn lập triều đã một trăm năm mươi năm, kẻ cuối cùng bị giam trong cung không được thả ra, e rằng cỏ trên mộ đã cao đến ba thước rồi.

 

Buổi tối hôm đó, Diêm La Tích không về suốt cả đêm.

 

Ta vì phấn khích mà không sao chợp mắt, liền ra ao vớt cá suốt đêm dài.

 

Nói cũng lạ, cái ao này rộng chưa đến năm thước, vậy mà bên trong lại có không ít cá béo, dễ dàng bắt được một giỏ đầy, con nào con nấy dài bằng cánh tay ta.

 

Trời dần sáng, ngoài sân bắt đầu vang lên tiếng oanh hót.

 

Khi ta đang bận rộn trong phòng, một bóng người lướt qua cửa, thấy ta ngẩng đầu nhìn, nàng liền mỉm cười chào hỏi: 

 

“Ngọc tỷ tỷ an hảo.”

 

“Muội muội cũng an hảo.”

 

Nàng chính là vị tỷ muội lớn tuổi nhất trong chín vị thiếp kia. 

 

Thấy nàng khách sáo, ta liền rộng rãi mời vào phòng ngồi.

 

Nhìn thấy trên lò than đặt một chiếc nồi đồng, mấy cái đầu cá lớn đang lăn tăn trong nước canh trắng như tuyết, hơi nóng bốc lên nghi ngút, nàng bất giác nuốt nước bọt.

 

“Đây là món gì vậy?”

 

“Đây gọi là lẩu.”

 

“Tốt lắm, tốt lắm!”

 

Nàng xoay người ra ngoài một vòng, đến khi quay lại đã dẫn theo một hàng dài các cô nương, dường như bị một lực hấp dẫn vô hình lôi kéo, từng người từng người đều vây quanh nồi đồng, mắt không rời đi nổi.

 

“Ngọc tỷ tỷ cứ gọi muội là Uyển Phương.”

 

Nàng giới thiệu bản thân, rồi chỉ vào một đôi song sinh.

 

“Đây là Thiên Thanh, Thiên Vũ.”

 

Lại chỉ vào một bé gái nhỏ.

 

“Đây là Tiểu Thảng.”

 

Tiểu Thảng, Tiểu Thảng? Sao nghe giống tên con trai quá vậy?

 

Thấy ta cầm con dao sắc bén, thái từng lát cá mỏng như cánh ve, sắp xếp gọn gàng trên đĩa tre bên cạnh, ánh mắt Tiểu Thảng tròn xoe, lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

 

Quả nhiên vẫn là tâm tính trẻ con.

 

Ta thấy nàng mặc áo ngắn tay bó sát, trên cổ còn quấn một vòng lông hồ ly bạc, chẳng mấy chốc đã nóng đến toát mồ hôi. 

 

Đang định đưa tay giúp nàng tháo ra, Uyển Phương liền mỉm cười ngăn ta lại, không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt, đứng phía sau nàng khẽ phe phẩy.

 

Vừa quạt, nàng vừa giải thích: 

 

“Mới ấm lên đã lạnh ngay, dễ sinh bệnh, tốt nhất đừng tùy tiện cởi áo.”

 

“Ồ.”

 

Ta còn chưa kịp cảm nhận rõ ý tứ trong lời nàng, thì cặp song sinh đã khiêng đến hai vò Nữ Nhi Hồng.

 

Ta đếm số người, chợt cảm thấy khó hiểu: 

 

“Ơ, còn năm muội muội nữa đâu?”

 

Hai người nhìn nhau, đáp:

 

“Các nàng ấy có việc, không đến được.”

 

“Vậy cũng tốt, mấy người chúng ta ngồi quây quần một bàn.”

 

Rượu giúp thêm hứng khởi, chén qua ly lại, bầu không khí trên bàn dần náo nhiệt.

 

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng kèn mơ hồ, âm thanh càng lúc càng cao vút.

 

Có vẻ là đoàn người báo tang từ trong cung đi ra.

 

Có lẽ do hơi men bốc lên, ta phấn khích đặt một chân lên ghế, hào hùng hô lớn: 

 

“Các tỷ muội, nghe thấy chưa? Đây chính là hồi chuông tự do!”

 

“Hả?”

 

Dẫn đầu là Uyển Phương, mấy người còn lại đều ngơ ngác nhìn ta.

 

Tâm trạng ta càng đắc ý, giọng lè nhè chế giễu: 

 

“Các ngươi còn chưa biết sao? Phong thủy luân phiên chuyển dời, hôm nay đến lượt phủ Diêm gia rồi! Chúng ta sắp được ăn! Tiệc! Đấy!”

 

“Ăn tiệc của ai?”

 

Ta lảo đảo, mắt thấy toàn là bóng mờ chồng chéo: 

 

“Đương nhiên là ăn… ăn…”

 

Giữa tiếng kèn vang vọng, một người vận hồng y, tóc đen như mực, chậm rãi bước vào gian phòng.

 

Trên vai hắn còn vắt một dải lụa hỷ dài, giọng nói ôn hòa mà ngọt ngào.

 

“Ăn tiệc của ta sao?”

 

Men rượu lan tràn, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.

 

Tai lúc thì ồn ào, lúc lại yên tĩnh lạ thường. 

 

Hết Chương 5:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page