Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 25:

Chương trước

Chương sau

Ta chỉ biết ngập ngừng: 

 

“Nhưng ta vẫn lo rằng…”

 

Người đối diện khẽ ngước mắt nhìn ta, mái tóc đen dày buông xuống hai bên vai, giữa chân mày rơi rớt một tia dịu dàng.

 

“Đừng sợ, ta luôn ở đây.”

 

34

 

Đêm ấy, ta cứ nghĩ mình sẽ không ngủ được.

 

Nhưng khi nghe gió thổi qua cành cây ngoài cửa sổ, tiếng mèo khẽ lướt trên xà nhà, ta đã chẳng còn phân biệt nổi mình còn thức hay đã chìm sâu vào mộng.

 

Sáng hôm sau, khi còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, ta đã bị người đỡ dậy, nhẹ nhàng tựa vào bờ vai quen thuộc.

 

“Dậy đi thôi, người trong cung đến rồi.”

 

Vừa nghe vậy, ta lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

 

Lúc này, một cỗ xe ngựa bốn bánh phủ dầu đang đợi ngoài cửa, hai bên có vài tên thái giám hầu cận. 

 

Nhìn phục sức, đều là đại hoàng môn.

 

Dưới tổ sụp thì trứng nào còn nguyên. 

 

Hoàng gia mất đi đứa con yêu, cơn thịnh nộ cuối cùng cũng ập xuống Trấn phủ ti, ngay cả La Tống, quan chính tam phẩm, cũng không thoát khỏi cuộc thanh trừng. 

 

Không biết phận phó sứ như Diêm La Tích có thể toàn mạng thoát thân không đây.

 

Nhưng chỉ nhìn vào sự hậu đãi này, có lẽ vẫn chưa thể xác định đáp án.

 

Xa mã lộc cộc lăn bánh, vó ngựa lộp cộp vang lên. 

 

Xe từ Quang Hoa Môn tiến vào hoàng thành, rẽ qua ngự đạo rộng lớn, đi thêm nửa nén nhang thì dừng lại trước một tòa cung điện có rèm vàng che phủ.

 

Mặc dù đang độ đầu xuân, bên trong vẫn đốt lò sưởi, hơi nóng hầm hập khiến người chỉ cần hơi cử động cũng đã vã mồ hôi.

 

Trên long tọa, một người khoác hoàng bào sáng rực, tóc đã khô xác, tinh thần tiều tụy, mí mắt sụp xuống che khuất gần nửa con ngươi.

 

Ta chỉ liếc qua một cái rồi lập tức quỳ xuống phía sau Diêm La Tích, không dám ngẩng đầu.

 

Ngay sau đó, một giọng nói cất lên, uy nghiêm mà lạnh nhạt.

 

“Kẻ nào vậy?”

 

Chưa đợi ta đáp, Diêm La Tích đã cất tiếng: 

 

“Bẩm bệ hạ, đây là trưởng nữ của nhà họ Ngọc.”

 

“Ồ, năm xưa Thanh Minh lục, thứ đã gây ra cuộc huyết tẩy Đông cung chính là do phụ thân ngươi soạn thảo.”

 

Ta cắn răng, cố nuốt xuống cơn giận trong lòng, chỉ nghe lão hoàng đế trên cao lại cất giọng khàn khàn:

 

“Năm đó, Phùng Bình đúc đoản binh nơi thâm sơn, lại có giao tình thân thiết với Đông cung. Người hắn kính trọng nhất, chính là phụ thân ngươi.”

 

“Một văn nhân, không nhập triều cũng đành, vậy mà ngày ngày kết bè kéo cánh, bất kính với quân phụ…”

 

Ta nhỏ giọng biện bạch: 

 

“Bệ hạ, đó chẳng qua chỉ là một quyển thoại bản mà thôi.”

 

Chỉ là một câu thì thầm, nhưng ngay lập tức, một giọng the thé vang lên dưới bậc thềm:

 

“Láo xược, vả miệng!”

 

Cái tát ấy không rơi lên mặt ta mà giáng thẳng xuống Diêm La Tích.

 

Lão hoàng đế vốn đang tựa lưng trên ghế, uể oải lười biếng, bỗng ngồi thẳng dậy: 

 

“Diêm đồng tri, ngươi làm gì vậy?”

 

Diêm La Tích dù quỳ nhưng lưng vẫn thẳng như tùng:

 

“Bệ hạ, thần chỉ đang bảo vệ thê tử của mình.”

 

“Cái dũng của kẻ thất phu, chỉ có thế mà thôi.”

 

Nào ngờ, nghe vậy, lão hoàng đế bỗng trở nên kích động.

 

“Ngươi là thất phu, ngươi có thể bảo vệ thê tử của mình. Còn trẫm là hoàng đế, vậy mà ngay đến nhi tử của mình cũng không thể giữ được, có phải ngươi muốn nói thế không?”

 

“Thần không có ý đó.”

 

Hoàng đế thấy chàng không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bèn căm hận quay sang ta: 

 

“Vậy còn ngươi, ngươi nói đi!”

 

Ta cúi đầu: 

 

“Dân nữ xuất thân hàn vi, e rằng lại nói sai mà mạo phạm long nhan.”

 

“Trẫm chuẩn cho ngươi nói!”

 

“Bệ hạ là thiên tử, thiên tử sao có thể có kẻ muốn bảo vệ nhưng lại không bảo vệ nổi?”

 

Nào ngờ, nghe xong câu này, cơn giận dữ trong mắt hoàng đế dần lụi tắt, thần sắc thoáng lộ vẻ thê lương.

 

“Các ngươi… các ngươi đều trách trẫm…”

 

Sau đó, lão cũng không hạ chỉ xử phạt nữa, chỉ thu mình trên ghế rồng, thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

 

Bỗng nhiên, lão giơ tay chỉ xuống một rãnh nhỏ sẫm màu dưới chân bậc thềm:

 

“Chính là ở đây, ngay dưới chân trẫm chưa đầy mười thước.”

 

“Phùng Bình bị đánh gậy đến ch*ết, máu văng năm bước. Có lẽ hôm ấy, thái tử đã bị dọa sợ, đêm đó, nó uống rất nhiều rượu…”

 

Hết

Chương 25:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page