Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 24:

Chương trước

Chương sau

“Ta… Ta từng chịu ơn của ngài ấy, chỉ muốn đến thăm thôi, không có ý gì khác.”

 

Hắn cân nhắc giây lát, cuối cùng nhận lấy bạc: 

 

“Diêm Đồng Tri bị quan gia giam lỏng tại phủ, người ngoài khó mà diện kiến.”

 

“Đa tạ đại nhân.”

 

Rời khỏi Ngự Nhai, ta vội vã chạy đến Diêm phủ.

 

Nhưng trước cổng đã có một hàng Đề kỵ canh giữ, ta chỉ có thể loanh quanh gần đó, chần chừ mãi không dám tiến lên.

 

Thấy trên phố càng lúc càng đông người, ta nghiến răng, gán nốt chiếc áo da hồ ly, đổi lấy một cái thang từ nhà dân gần đó, rồi vác nó đi leo tường hậu viện.

 

Đúng là trùng hợp, ta vừa leo lên, liền trông thấy có kẻ trong phủ cũng đang trèo thang mà ra.

 

Cảnh tượng này thật sự khiến lòng dạt dào thi hứng, chẳng thể kìm nổi, ta nhón chân trên tường, hắng giọng, dùng chất giọng êm tai nhất đời mình ngâm khẽ:

 

“Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.”

 

(Cả vườn xuân sắc giữ chẳng đặng, một nhành hồng hạnh đã vươn ra.)

 

Nghe thấy tiếng, kẻ kia ngước lên.

 

Vừa thấy ta, chàng liền trèo lên nhanh như gió, chằm chằm hỏi: 

 

“Ai là hồng hạnh?”

 

32

 

Ta còn chưa kịp thốt lên lời nào đã bị người ta luồn tay vào hai bên hông, trực tiếp ôm trọn vào lòng.

 

Do mất trọng tâm, cả hai liền ngã nhào xuống đất.

 

May thay, bên dưới là bãi cỏ ẩm mềm.

 

Diêm La Tích nằm dưới đỡ ta, gương mặt tuấn tú kề sát bên cổ, sắc diện hơi tiều tụy nhưng thần sắc vẫn như thường, dường như không có vết thương nào đáng ngại.

 

Ta chợt thở phào, viền mắt bỗng nhiên nóng lên.

 

Lúc này, tựa vào lồng ngực vừa ấm vừa mát ấy, ngón tay ta lần theo những đường vân trên bàn tay chàng, tựa như đang lật giở một quyển cổ thư thâm sâu khó hiểu, đầy bí ẩn nhưng mê hoặc khôn cùng.

 

Chúng ta ôm nhau rất lâu, cho đến khi Diêm La Tích khẽ thở dài:

 

“Nàng đến đây làm gì?”

 

Trong giọng nói lộ rõ sự trách cứ.

 

“Lời này nói sao nghe lạ vậy…”

 

Ta khẽ cọ cọ lòng bàn tay chàng, lảng tránh mà đáp: 

 

“Chàng đã không bỏ ta, sao ta có thể bỏ chàng?”

 

“Hầy…”

 

Chàng không trách mắng ta nữa, chỉ buông một tiếng thở dài, đáy mắt thấp thoáng nét u sầu.

 

Dưới ánh sáng mờ nhạt, dấu son Đan Chu vô tình lem trên môi chàng, khiến khuôn mặt lạnh lùng thanh nhã ấy phảng phất thêm nét yêu dị và thê lương, tựa hồ đã bị đóng dấu, từ nay về sau liền thuộc về ta.

 

Ta dụi đầu vào hõm vai chàng, lòng chợt dâng lên một sự bình yên khó tả.

 

33

 

Tháng Năm cận kề, đêm sao nổi lên một làn gió nhẹ, cuốn theo hơi nóng vẩn vơ giữa sóng lá sen.

 

Diêm La Tích nhìn ta dưới ánh đèn nhỏ, lợi dụng nguyệt quang mà gắng sức hạ bút, thần sắc thoáng có chút rạn nứt.

 

“Cái gì mà Thập Bát Phương… nàng vẫn còn viết sao?”

 

Nghe vậy, ta có chút chột dạ: 

 

“Kiếm cơm thôi mà, có gì phải xấu hổ?”

 

“Bản thảo trước đã thất lạc ở Trấn phủ ti, ta đành phải nhớ lại mà chép ra…”

 

Ai ngờ đối phương bỗng đứng sau lưng ta, cất giọng đọc từng câu chữ trên trang giấy:

 

“Thập Bát Phương nương, kiều tức vi vi, dung điền thanh táo, lãn há thu thiên…”

 

Bộp…

 

Nghe đến đây, ta lập tức khép sách lại.

 

Từ trên cao, một ánh nhìn đầy ẩn ý tràn xuống:

 

“Thì ra nàng thích xích đu.”

 

“Không có, tuyệt đối không có!”

 

“Ta đi làm một cái cho nàng nhé?”

 

“Không cần, thật sự không cần!”

 

“Hiểu rồi, giờ làm ngay đây.”

 

Ta: “…”

 

Trước khi đêm xuống, chàng thật sự đã đóng xong một chiếc xích đu. 

 

Không biết chỗ ngồi làm từ chất liệu gì, chẳng phải vàng cũng chẳng phải ngọc, dưới ánh trăng lại phản chiếu từng tia sáng lấp lánh.

 

Giờ phút này, trong đầm xanh biếc phản chiếu muôn vàn tinh tú, chúng ta cùng ngồi dưới gốc cây, chậm rãi đung đưa.

 

“Lúc này, chỉ có thể đặt hy vọng vào Tiểu Đường.”

 

Nghe vậy, ta cảm thấy bất an: 

 

“Chàng dám nuôi dưỡng cô nhi của Thái tử, đây nào phải đường lui, rõ ràng là con đường Hoàng Tuyền.”

 

“Không đến mức ấy.”

 

Diêm La Tích lắc đầu, thản nhiên nói: 

 

“Bệ hạ tuổi đã xế chiều, con nối dõi lại chẳng nhiều, những vị Hoàng tử hiện có thì lại khiến người ta chán ghét.”

 

“Theo lời Lưu Bỉnh Bút tiết lộ, người thường xuyên tưởng niệm cố Thái tử, nhiều lần khóc suốt đêm đến mức ngất đi…”

 

“Vậy nên, tuy đây là một ván cờ hiểm, nhưng chưa chắc đã không có cơ hội lật ngược.”

 

Hết

Chương 24:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page