Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 23:

Chương trước

Chương sau

Ngồi thêm một lúc lâu, ta thấy Uyển Phương thất thần, chẳng rõ đang lo nghĩ điều gì, bèn thử thăm dò: 

 

“Uyển Phương, trong lòng ngươi cũng có người không thể buông bỏ sao?”

 

Vừa nghe vậy, nàng ấy lập tức đưa tay lau khóe mắt: 

 

“Ai nói không có chứ?”

 

“Kể ta nghe một chút được không?”

 

“Nói ra có ích gì… Những tháng ngày nơm nớp lo sợ, ta đã sớm chịu đủ rồi.”

 

Nghe vậy, ta lặng lẽ nhìn nàng, ánh mắt không dời đi, cho đến khi nàng không chịu nổi mà quay đầu lảng tránh.

 

“Thôi được rồi, cũng chẳng cần giấu ngươi nữa… Kỳ thực, ta không phải thiếp thất của Diêm đại nhân, mà vốn là một tuyển thị phẩm vị thấp kém trong Đông cung.”

 

“Năm đó, thái tử bị phế, ngã xuống nước mà mất mạng. Quan gia hạ lệnh bắt tất cả thiếp thất không có phẩm hàm tuẫn táng theo.”

 

“Ta và Triệu Tu Dung bịa chuyện rằng mình đã mang thai, nhờ vậy mà được đại nhân bí mật dùng thi thể nữ tử khác thay thế, giấu trong viện suốt mười mấy năm trời.”

 

“Bằng không, giờ này e là ta đã hóa thành một nắm cát bụi.”

 

Chuyện xưa nhắc lại, nàng ấy kể bằng giọng thản nhiên như gió thoảng mây trôi.

 

Nhưng chỉ cần suy ngẫm kỹ, liền nhận ra từng bước là mưa máu gió tanh, khắp nơi đều rải đầy tàn cốt.

 

Ta nghe đến căng thẳng, vội hỏi: 

 

“Vậy sau đó thì sao?”

 

“Sao ư? Sau đó mới biết, kẻ nói dối chỉ có mình ta mà thôi.”

 

Nàng ấy khẽ cười, ánh mắt thoáng chốc bừng sáng, lại mang theo một thứ tình cảm dịu dàng khó gọi tên: 

 

“Chỉ tiếc nàng ấy bạc mệnh, vừa sinh con xong, đêm đó liền qua đời, lại để lại một cục nợ rắc rối cho ta.”

 

“Đứa trẻ ấy… chẳng lẽ…”

 

Ta vừa mở miệng, Uyển Phương liền nhận ra mình lỡ lời, vội vã xua tay.

 

“Mặt trời sắp lặn rồi, chúng ta mau về thôi.”

 

Dứt lời, không đợi ta đáp, nàng ta đã hấp tấp đứng dậy, bộ dạng có chút hoảng loạn.

 

“Đứa trẻ… đứa trẻ?!”

 

Đột nhiên, ta nhớ đến lời Diêm La Tích từng nói, con bài cuối cùng trong tay chàng. 

 

Trong lòng dấy lên một dự cảm mãnh liệt, ta vội nắm lấy tay áo nàng ấy: 

 

“Vậy đứa trẻ ấy chính là…”

 

“Ôi, ngươi đừng hỏi nữa.”

 

“Được, ta không hỏi.”

 

Dứt lời, ta kéo tay nàng, ấy lần vào tay áo tìm kiếm:

 

“Trên người ngươi có bạc không?”

 

31

 

May mà thôn trang này cách kinh thành không xa.

 

Xuôi theo dòng nước, không nghỉ suốt đêm, chặng đường mười ngày, ta gắng gượng rút xuống còn sáu. 

 

Số bạc vét được cũng tiêu tán gần hết, đến cuối cùng không thuê nổi xe ngựa, đành phải lê chân bước trên Ngự Nhai.

 

Trước bình minh, ta đã đến gần Thông Chính Ty.

 

Nhưng cánh cổng rộng rãi thường ngày nay đóng chặt. 

 

Trước cửa, mấy chục tên Đề kỵ áo đỏ vây kín một phạm nhân bị đeo gông nặng trịch. 

 

Kẻ đó tóc tai rũ rượi, máu me nhuốm đầy, chậm rãi lê bước dọc theo con phố dài.

 

Ta nhìn chằm chằm vào phù hiệu thêu hình phi ngư trên ngực áo hắn, cảm giác vô cùng quen thuộc.

 

Mắt bỗng tối sầm, ta vội vàng hít sâu một hơi, cố đè nén cơn nghẹn khuất trong lồng ngực, giả vờ tò mò tiến lên dò hỏi.

 

“Đại nhân, kẻ này phạm tội gì vậy?”

 

Viên quan thấy có kẻ nhàn tản tới gần, sắc mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn. 

 

Nhưng khi nhìn lại chỉ là một nữ tử trẻ tuổi, hắn miễn cưỡng đáp lời: 

 

“Mưu hại hoàng tự, tội ác tày trời, liên lụy đến cả cửu tộc. Ngươi đừng tới gần!”

 

Ta cúi đầu, chậm rãi tiến lại. Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của người kia xuyên qua đám tóc rối bời, đột nhiên quét thẳng về phía ta.

 

Mày núi cao, mũi quắt ưng, đôi mắt đầy tơ máu.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, hắn nhìn rõ gương mặt ta, bỗng nhiên trợn trừng, gào lên một tràng dữ tợn.

 

Có lẽ từng chịu hình phạt, đôi môi hắn sưng vều, vừa hé miệng đã chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ.

 

Ta bị dọa đến mức suýt kêu lên, nhưng rốt cuộc vẫn kìm nén, lùi về sau liên tục. Viên quan nổi giận, quất mạnh một roi lên người phạm nhân, bực bội quát: 

 

“Ngươi còn có chuyện gì nữa hả?”

 

Ta moi ra chút bạc lẻ còn sót lại trên người, nịnh nọt dúi vào tay hắn.

 

“Đại nhân, cho hỏi Diêm Đồng Tri đang ở đâu?”

 

Gã quan thoáng ngờ vực, lập tức đẩy bạc trả lại: 

 

“Ngươi là ai? Tìm hắn có việc gì?”

 

Hết

Chương 23:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page