Muốn Đoạt Thì Cứ Đoạt Đi

Chương 22:

Chương trước

Chương sau

Thì ra không chỉ nét mặt bình thản như gió thoảng mới làm nên khí chất của một nam nhân, mà ngay cả khoảnh khắc hiếm hoi lộ ra nét ôn nhu, cũng có thể khiến người ta vô thức mất đi phòng bị.

 

Uyển Phương vừa thấy, lập tức xách cặp song sinh rời đi.

 

Khoảnh khắc ấy, sân viện liền trở nên trống trải.

 

Còn chưa kịp định thần, ta đã bị hắn bế ngang lên, theo sau đó là một nụ hôn, ngọt tựa ô mai, ngậm trong miệng cũng đủ làm tê dại từng tấc vị giác.

 

Miệng ngậm ô mai, ta mơ hồ nói: 

 

“Ta còn tưởng chàng sẽ không đến.”

 

“Dĩ nhiên phải đến.”

 

Hắn khẽ cắn lấy vành tai ta, giọng nói lại nghiêm trang đến đáng sợ:

 

“Tại hạ giữ chức Đồng tri của Cẩm Y Vệ, nhận bổng lộc của triều đình, dĩ nhiên phải tận trung vì nước. Chính là không ngại ngàn dặm, phụng chỉ bắt người.”

 

“Tội phạm Ngọc Thị, nàng có gì để biện giải không?”

 

Đối với câu hỏi này, ta chọn cách trực tiếp nằm im không đáp.

 

Trời dần dần tối sẫm, chẳng biết Uyển Phương và cặp song sinh đã trốn đi đâu.

 

Trăng lưỡi liềm tỏa ra vầng sáng nhạt, bị vài cành cây vướng víu, bóng trăng vỡ nát, loang loáng ánh bạc trên từng bậc đá xanh.

 

Nửa đêm về sau, mưa gió dần dần nổi lên, từng cơn gió lạnh quét qua, cơn mưa dữ dội rơi xối xả, rào rạt trút xuống những đóa hoa xuân rực rỡ, khiến từng phiến lá xanh bị ép cong, cuối cùng không cam lòng mà tan thành bùn đất, hương tan bụi mịt.

 

Nhưng may thay, dù cho ngoài kia có bao nhiêu phong ba bão táp, thì nơi tiểu viện này vẫn bình lặng không đổi.

 

Ngày mai, ắt hẳn sẽ là một ngày trời quang mây tạnh, xanh thẳm tựa ngọc lưu ly.

 

29

 

Buổi sớm, vô cùng buồn chán.

 

Ta tựa bên song cửa, hứng lấy một vốc nước mưa chảy dọc theo khung cửa sổ. 

 

Từng hạt nước lớn nhỏ rơi lả tả trong lòng bàn tay, tạo thành chuỗi hạt lấp lánh, cảm giác thú vị khó tả. 

 

Đang mải mê ngắm nhìn, bỗng nhiên eo ta bị vòng tay phía sau siết lấy, cả người bị ép sát vào song cửa.

 

“Hôm nay ta phải đi rồi.”

 

“Lại phải đi sao?”

 

“Ừ.”

 

Người trước mắt có đôi mày mắt như họa, dáng vẻ lười nhác mà ôn nhu. 

 

Cánh tay chầm chậm siết chặt lấy ta, song thần sắc lại chẳng hề mang vẻ phong lưu buông thả, trái lại còn có nét thanh khiết tựa như mưa bụi giăng phủ.

 

“Ta vẫn ghi nhớ lời nàng từng nói, vô luận thế nào, làm việc không thể quá tuyệt tình, phải để lại một đường lui.”

 

“Lần này vào cung yết kiến thánh thượng, ta sẽ dốc ra con bài cuối cùng, thỉnh cầu thánh thượng xét lại án của Phùng Ngọc.”

 

“Nhỡ đâu không được thì sao?”

 

“Nếu không được…” 

 

Chàng cúi đầu, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười. 

 

“Vậy ta lại đến bắt nàng.”

 

Ta hiểu rõ ý tứ trong câu nói của hắn, cái gọi là “bắt giữ”, kỳ thực chỉ là tìm một cái cớ để gặp nhau. 

 

Nghĩ vậy, lòng ta không khỏi chùng xuống, ta xoay người, lặng lẽ tựa vào lồng ngực rộng lớn của changf.

 

Nửa đêm đến, trời sáng lại rời đi.

 

Đến tựa xuân mộng, thoáng chốc đã qua,

 

Đi như mây sớm, mịt mù vô dấu.

 

Hôm nay chia xa, chẳng hay ngày tái ngộ sẽ là khi nào.

 

30

 

Chớp mắt, xuân đã về.

 

Trong khoảng thời gian này, Diêm La Tích chưa từng ghé qua dù chỉ một lần.

 

Thấy ta luôn thở dài không dứt, Uyển Phương liền lên tiếng an ủi: 

 

“Đại nhân còn ở kinh thành, hẳn là đang vì ngươi mà bôn ba khắp chốn.”

 

Kỳ thực, nàng ấy cũng nặng trĩu tâm tư, chỉ là không rõ đang ưu sầu vì ai.

 

Để khuây khỏa lòng mình, chúng ta quyết định ra ngoài du xuân.

 

Thôn trang này hiếm có dấu chân người lui tới, nhưng phong cảnh lại tuyệt mỹ vô song. 

 

Lên cao nhìn xuống, chỉ thấy núi non trập trùng như rồng lượn, dòng sông mềm mại vươn xa tít tắp. 

 

Vầng dương nhô lên từ giữa mây ngũ sắc, bầy hải âu lặng lẽ chìm vào tầng nước biếc, bên bờ còn đậu một con thuyền mui đen lặng lẽ.

 

Trên là khói sương lãng đãng, dưới là cảnh sắc rực rỡ, người đối diện trầm mặc, tựa như đang đắm chìm trong bức họa.

 

Vậy mà giữa chốn mộng cảnh này, mỗi người lại ôm riêng một nỗi niềm, chẳng còn tâm tư để thưởng ngoạn.

 

Hết

Chương 22:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page