Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Có lẽ vì có tiếng động nhẹ, hắn quay đầu nhìn sang, thấy ta có phần câu nệ, liền chỉ vào chiếc ghế tay vịn gỗ lê trước mặt, môi đỏ khẽ mở, lời nói gãy gọn:
“Ngồi.”
Ta cười gượng, cũng chỉ dám lết nửa mông ngồi xuống.
Phải biết rằng, người này danh nghĩa là muội phu của ta, đồng thời cũng là một trong những hình quan tàn khốc bậc nhất Đại Tấn, không thể dễ dàng đắc tội.
Dù chỉ xét về dung mạo, Diêm La Tích cũng không đến mức đáng sợ.
Hắn dáng người cao ráo, da dẻ trắng bệch, dưới mắt điểm một nốt chu sa, gương mặt tinh tế tựa như điêu khắc tỉ mỉ, tựa thể bước ra từ tranh vẽ.
Thế nhưng, vì danh tiếng hung ác đã vang xa, ta vừa chạm vào đôi mắt sâu thẳm ấy liền cảm thấy quanh mũi phảng phất mùi máu tanh tưởi, chỉ đành gắng gượng, ra vẻ tỷ thê.
“Muội phu, ngươi hành sự như vậy, cũng khó trách muội muội ta không vừa ý.”
“Hửm?”
“Chín vị thiếp trong phòng ngươi, ta đều đã gặp qua. Chưa thành thân đã nạp thiếp, đây chẳng phải đại bất kính với chính thê chưa vào cửa sao?”
“Chín vị thiếp?”
Diêm La Tích thoáng nhíu mày, chậm rãi nhắc lại hai chữ ấy, rồi bất chợt bật cười.
Ta bị nụ cười của hắn làm cho lạnh sống lưng, không ngờ đối phương đột nhiên nhướng mày, giơ tay chỉ thẳng vào ta:
“Vậy thì, ngươi chính là người thứ mười.”
“…”
Hắn nói xong liền tiện tay nhấc lên một cuốn sách trên án, lật giở một cách nhàn nhã:
“Cổ nhân có câu: ‘Rước hỏi làm thê, chạy theo làm thiếp’… Muội muội ngươi đã tư thông bỏ trốn, tỷ tỷ thay nàng ta gánh vác, đây là thiên đạo công bằng.”
Ta đỏ bừng mặt vì tức giận, hắn lại càng có vẻ thích thú, thong thả đứng dậy, đi vòng quanh ta một vòng.
“Tỷ tỷ không phục sao?”
“Đương… đương nhiên là không phục!”
Những lời này quả thực quá sức chói tai, nhịn một lần còn có thể chứ nhịn nữa thì ta nào phải ta?
Lửa giận xông lên đầu, ta liền nghiêm sắc mặt, phản bác không chút do dự:
“Muội phu, ngươi hãy nói lý lẽ cho rõ ràng! Người bỏ trốn là muội muội ta, không phải ta!”
“Nếu ngươi muốn ta thay nàng gả vào cửa, đương nhiên phải dùng thê lễ mà cưới ta!”
Hắn nghe vậy, ánh mắt hơi dao động, dường như đang suy ngẫm điều gì.
“Oh… cũng có lý.”
Ta vội chớp lấy cơ hội:
“Còn nữa, ta không chỉ không bỏ trốn, mà còn bị ngươi cưỡng ép bắt đến đây.”
Ngươi đã hành xử thô bạo như vậy, dĩ nhiên phải bồi thường cho ta! Nếu không, cho dù có miễn cưỡng thành đôi, cũng chỉ là một cặp oan gia oán hận lẫn nhau!”
“Vậy ngươi nói nên làm thế nào?”
“Nếu là ta nói, đương nhiên phải có tam môi lục sính, thập lý hồng trang, chọn một ngày lành tháng tốt, đường đường chính chính rước ta qua cửa!”
“Như vậy mới có thể hóa giải hận thù, biến chiến tranh thành gấm vóc.”
Lời vừa dứt, Diêm La Tích đã vỗ tay cười nhạt, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Từng nghe nói trưởng nữ nhà họ Ngọc, ba tuổi biết chữ, danh chấn kinh thành, quả nhiên lời đồn không ngoa.”
Một câu này, không rõ là khen ta hay là châm chọc ta.
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bất ngờ nghiêng người lại gần, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai, giọng nói mềm mại như tơ lụa, mang theo chút vị ngọt mê hoặc:
“Nếu vậy thì tất cả liền theo lời tỷ tỷ.”
Nói xong, hắn liền chỉnh lại y quan, xiết chặt ống tay áo, sải bước ra khỏi phòng.
Chỉ còn ta ngây ngẩn tựa vào khung cửa, đứng trong luồng gió rét căm căm, đờ đẫn hồi lâu.
Ta lại cúi đầu nhìn xuống người mình, dường như đã được chuẩn bị từ trước, từ mũ đến giày đều vừa vặn hoàn hảo, không chỉ ấm áp thoải mái mà ngay cả màu sắc cũng là tông sen nhạt ta yêu thích.
Hửm…
Hình như… có gì đó không đúng lắm?
You cannot copy content of this page
Bình luận