Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Chương 16:
16/04/2025
Chương 17:
16/04/2025
Chương 18:
16/04/2025
Chương 19:
16/04/2025
Chương 20:
16/04/2025
Chương 21:
18/04/2025
Chương 22:
18/04/2025
Chương 23:
18/04/2025
Chương 24:
18/04/2025
Chương 25:
18/04/2025
Chương 26:
18/04/2025
Chương 27:
18/04/2025
Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Tĩnh Thư từ kinh ngạc chuyển thành giận dữ.
“Ngọc Hủ Chân, tỷ!”
Ta nhắm mắt, quay mặt vào trong, không nói một lời.
Thấy ta dầu muối không vào, nàng vội vã:
“Tỷ tỷ, sao tỷ không nói rõ với bọn họ? Khi đó phần hạ quyển đã bị tỷ đốt sạch, tro tàn vẫn là do muội đổ đi!”
“Rõ ràng tỷ có thể rửa sạch tội danh, cớ sao…”
Nàng còn chưa nói hết câu, đã bị tiếng cười nhạt của ta cắt ngang:
“Chính muội còn một chữ bẻ đôi cũng không biết, liệu có thể giải thích được gì?”
“Không cần muội cứu, lo thân mình cho tốt đi.”
Từ nhỏ đến lớn, nhị muội ghét nhất là bị người khác chê cười vì không biết chữ.
Lời ta vừa thốt ra, nàng giận đến mặt mày tím tái, thở hổn hển đứng dậy, còn không quên giật lại giỏ trúc.
“Ta mà còn quản chuyện của tỷ, thì để người ta hưu ta đi!”
Ta lạnh lùng nhìn theo bóng nàng rời khỏi ngục thất, lúc này mới ngã xuống đất.
Không bao lâu sau, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng xích sắt va chạm, ta vội ngồi dậy.
“Sao ngươi lại…”
Lần này bước vào lại là La Tống.
“Người vừa đến thăm ngươi, chính là Ngọc nhị tiểu thư phải không?”
Sợ hắn lại cắn bừa, ta vội vàng giải thích:
“Tam muội của ta không biết chữ, chẳng lẽ đến cả nàng đại nhân cũng không buông tha sao?”
“Hừ.”
Đối phương nghe xong, thần sắc thản nhiên.
Ngay sau đó, có người chậm rãi bước vào nhà lao, dung mạo y thanh quý mà tái nhợt, lông mày vừa diễm lệ vừa ngạo nghễ, chính là Diêm La Tích.
La Tống nhìn hắn, ra vẻ đau đầu:
“Đại tiểu thư cứng miệng quá, vậy phải làm sao đây?”
Ta nghe ra hàm ý trong lời hắn, vội lên tiếng:
“Tội ta đã nhận rồi, đại nhân muốn ch*ém muốn gi*ết thế nào, ta tùy ngài định đoạt, sao còn bảo ta cứng miệng?”
“Hừ.”
Kẻ đối diện khoanh tay, vẻ mặt không chút dao động:
“Nàng nhất định có đồng đảng, chỉ là ch*ết cũng không chịu khai. Diêm đồng tri, theo ngài thấy, nên làm thế nào?”
Dường như đã đoán trước hắn sẽ hỏi vậy, Diêm La Tích nhàn nhạt cất lời:
“Ngọc tiểu thư thi thư đầy bụng, tính tình cao ngạo, nếu chịu cực hình mà ch*ết tại trấn phủ ty, e là lại đúng ý nàng ta.”
“Theo tại hạ thấy, chi bằng lôi nàng ra phố bêu danh, lấy đó răn đe, hẳn là thượng sách.”
“Diệu kế!”
La Tống nghe vậy thì vỗ tay liên tục, vừa khen hắn trí mưu tuyệt luân, vừa rảo bước ra ngoài, cao giọng ra lệnh chuẩn bị xe tù.
Thì ra, bất kể là ai, chỉ cần khoác lên mình bộ cẩm y này, cuối cùng cũng sẽ biến thành một kẻ khác.
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
“Vậy nên, đây chính là sự báo thù của ngươi sao?”
Ta còn chưa mở lời, nước mắt đã men theo hàng mi, rơi xuống đôi môi run rẩy, thấm ướt gò má lạnh buốt.
Đối diện với chất vấn chứa đầy oán hận của ta, Diêm La Tích chỉ giữ nguyên gương mặt băng lạnh, lặng thinh không đáp.
22
Trời về chiều, ánh dương mờ nhạt.
Gió bắc cuốn theo bụi cát, gào thét lạnh lẽo, thổi đến nỗi chẳng thể mở mắt. Dẫu vậy, dân chúng tụ tập quanh xe tù vẫn ngày một đông.
May mắn thay, ta không phải tham quan ô lại, không ai ném trứng thối vào người.
Nhắm mắt giả vờ không nghe những lời bàn tán xì xào, cũng không tính là quá khó chịu.
Trên đường đến phường thị, cấm vệ kéo xe phát hiện quan đạo đóng băng dày, đành phải tạm thời chuyển hướng sang đường nhỏ.
Đi được một đoạn, giữa tầng mây bỗng bắt đầu có mưa rơi.
Những giọt mưa lẫn cùng tuyết, dần dần thấm ướt toàn thân ta, khiến đám dân chúng đi theo cũng rối rít tản ra như chim muông kinh sợ.
Nhưng đó chỉ mới là khúc dạo đầu.
Cơn gió gào thét ngày một dữ dội, ánh trời dần dần phai màu, từng tầng mây từ chân trời ùn ùn kéo tới, như thể mang theo sức mạnh muốn nuốt chửng vạn vật.
Chớp mắt, gió rít mưa vần, cuồng nộ vô song.
Đám vệ sĩ áp giải xe tù chẳng chịu nổi, nhanh chóng lánh vào hiên nhà hai bên đường để tránh mưa, chỉ còn lại một mình ta đứng trong xe, tứ chi nhanh chóng lạnh cóng, chẳng còn chút tri giác.
Có lẽ, ta chẳng ch*ết trong trấn phủ ty, mà lại bỏ mạng giữa trời gió bão thế này…
Nghĩ vậy, cũng xem như kết thúc viên mãn.
You cannot copy content of this page
Bình luận