Chương 1:
12/04/2025
Chương 2:
12/04/2025
Chương 3:
12/04/2025
Chương 4:
12/04/2025
Chương 5:
12/04/2025
Chương 6:
12/04/2025
Chương 7:
12/04/2025
Chương 8:
14/04/2025
Chương 9:
14/04/2025
Chương 10:
14/04/2025
Chương 11:
14/04/2025
Chương 12:
14/04/2025
Chương 13:
14/04/2025
Chương 14:
14/04/2025
Chương 15:
14/04/2025
Chương 16:
16/04/2025
Chương 17:
16/04/2025
Chương 18:
16/04/2025
Chương 19:
16/04/2025
Chương 20:
16/04/2025
Chương 21:
18/04/2025
Chương 22:
18/04/2025
Chương 23:
18/04/2025
Chương 24:
18/04/2025
Chương 25:
18/04/2025
Chương 26:
18/04/2025
Chương 27:
18/04/2025
Lúc này, người vẫn luôn trầm mặc – Diêm La Tích, bỗng nhiên mở miệng.
“Đại nhân, theo hạ quan thấy, chữ viết bằng tay trái này… vẫn không trùng khớp với bút tích trong hạ quyển.”
“Ngươi nói không sai.”
La Tống chậm rãi vỗ tay, thần sắc thoáng hiện nét vi diệu:
“Chỉ là, vụ án này do ta chủ thẩm, quyển thượng đến nay vẫn được cất giữ trong tư khố của ta.”
“Chữ viết bằng tay trái này, tuy không khớp với hạ quyển đang lưu truyền bên ngoài, nhưng lại hoàn toàn trùng khớp với quyển thượng.”
“Vậy nên, không chừng chính Ngọc đại cô nương đã tìm kẻ khác viết thay…”
Nghe vậy, ta bật cười lạnh lẽo:
“Một người làm, một người chịu, cần gì phải lôi kéo kẻ khác vào?”
“Ngươi có nhận hay không cũng chẳng quan trọng.”
Hắn khẽ nhếch môi cười, ánh mắt hiện lên vài phần hứng thú:
“Chỉ cần chịu qua mười tám loại hình cụ của ta, muốn nhận hay không, đều phải nhận!”
Thấy hắn kiên quyết dùng hình, Diêm La Tích nhàn nhạt mở miệng:
“La đại nhân, nữ nhi nhà họ Ngọc bất quá chỉ là con cháu tội thần, quả thực ch*ết đi cũng chẳng đáng tiếc.”
“Có điều, hoàng gia tuổi đã cao, mỗi khi hồi tưởng lại vị phế thái tử uổng mạng trong vụ án Phùng Ngọc năm xưa, liền thường hối hận không thôi, nước mắt lã chã. Giờ đây, chuyện cũ bị khơi lại, chỉ e sẽ gây họa đến cả Trấn phủ ti.”
Nghe vậy, La Tống thoáng trầm ngâm:
“Hửm… cũng có lý.”
“Theo ta thấy, chi bằng tạm thời giam lại, chờ khi vật chứng nhân chứng đầy đủ, rồi mới thẩm tra tiếp.”
Nói rồi, hắn liếc mắt nhìn ta, giọng điệu ẩn ý sâu xa:
“Nếu Ngọc cô nương là chủ mưu, vậy sau lưng hẳn còn có đồng đảng, không thể kinh động, đánh rắn động cỏ.”
“Phải.”
La Tống nghe vậy, liên tục gật đầu, dường như vô cùng tín nhiệm Diêm La Tích.
“Nếu đã vậy, liền giao việc này cho ngươi định đoạt.”
Hai người rời đi, đại đường thẩm vấn rộng lớn bỗng chốc chỉ còn lại ta và hắn.
Người trước mắt cụp mắt nhìn ta, đôi đồng tử sâu thẳm cuộn trào sóng ngầm, không rõ là mong mỏi hay hận thù.
Trên người hắn quả thực mang theo vài phần tà khí, chỉ vừa đối diện với đôi mắt vương hơi sương ấy, ta liền cảm thấy hơi thở không tự chủ được mà rối loạn.
“Ngọc cô nương, làm phiền nàng lại dùng tay trái, viết thêm một câu.”
Người nọ dáng đứng thẳng tắp, trong tay áo thon dài vươn ra một bàn tay, tựa như ẩn hiện trong mây mù, khớp xương phân minh, vừa mảnh vừa trắng.
Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên tờ tuyên chỉ trước mặt, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Dùng đao gi*ết người, nói rằng: người ch*ết, chẳng phải do ta, mà là do đao. Vậy dám hỏi kẻ gi*ết người là đao, hay là người?”
“Chi bằng… nàng hãy viết câu này đi.”
Ta biết bản thân không thể che giấu thêm nữa, bèn dứt khoát đặt bút xuống.
“Giờ đây ngươi đã thăng quan tam phẩm, là sủng thần bậc nhất trước mặt thánh thượng, chính mắt ta đã thấy… Đã vậy, cũng không tính là thất hứa.”
Nghe vậy, đối phương mím chặt đôi môi đỏ thắm, đường nét cằm căng cứng.
“Là nàng.”
Ta lặng im không nói.
Ánh mắt Diêm La Tích đỏ rực, tựa sói đói nhìn con mồi, như thể muốn nuốt chửng ta:
“Mười hai năm đã qua, chẳng lẽ nàng không biết tâm ý của ta?”
“Cớ gì hết lần này đến lần khác lừa gạt ta, coi ta như một kẻ ngu si không hay biết?”
“Là do ngươi tự đa tình.”
“…”
Một câu của ta khiến hắn nghẹn lời. Hắn im lặng giây lát, đột nhiên đưa tay về phía ta.
Toàn thân ta cứng đờ, quên cả tránh né, trơ mắt nhìn hắn vén lọn tóc rối bên thái dương ta, chậm rãi hỏi:
“Nàng ghét ta ư?”
Ta vừa định đáp “phải”, đối phương lại đột nhiên siết lấy cằm ta, đầu ngón tay thon dài từ cằm lướt dọc lên đuôi mắt.
Ta ngây người nhìn dung nhan kiều mị nhưng cao ngạo của hắn, sắc đẹp diễm lệ ấy khiến mặt ta nóng bừng, tựa như bị lửa th*iêu đốt.
Ngón tay lạnh buốt của hắn nhẹ nhàng điểm một cái nơi khóe mắt ta:
“Nhưng ở đây lại chẳng thể che giấu.”
“…”
Hắn cao hơn ta nhiều, nên dù ta có né tránh thế nào, trước mặt vẫn là chiếc cằm thon dài như ngọc, đôi môi đỏ nhạt khẽ hé mở, từng tia phong tình vô thức lộ ra:
“Đến nước này rồi mà còn mạnh miệng…”
“Không sợ ta dụng hình với ngươi sao?”
You cannot copy content of this page
Bình luận